寒冷不习惯没有你陪伴
Đông lanh, không quen không có anh ở bên
末日在临近你却疏远
Ngày tận thế đang đến gần mà anh đã rời xa
黑暗里睁眼依然是黑暗
Trong bóng đêm mở to mắt vẫn là bóng đêm
你敢不敢回头看我再一眼
Anh có dám quay đầu lại nhìn em lần cuối
你的依恋你的意念
Lưu luyến của anh, tình cảm của anh
你残忍的缠绵
Những triền miên tàn nhẫn của anh
你的时间你的空间
Thời gian của anh, không gian của anh
你模糊的脸
Khuôn mặt mơ hồ của anh
当世界只剩下一片黑暗
Khi thế giới chỉ còn lại một mảng tối tăm
是不是还有你陪伴
Có phải vẫn còn có anh ở bên
笑容浅浅穿着白色旧衬衫
Khuôn mặt tươi cười dần dần mờ nhạt, mặc chiếc áo sơ mi cũ trắng tinh
尤如曾经少年
Giống như trải qua thời niên thiếu
我开始习惯你不在身边
Em bắt đầu quen không có anh bên cạnh
记着他雨后又是秋天
Vẫn nhớ sau ngày mưa anh đi là mùa thu
日暮的绚烂彩虹的短暂
Cầu vồng phút chốc chói lòa ngày tận thế
你愿不愿留下陪我就一晚
Anh có muốn ở lại cùng em một đêm
你的依恋你的意念
Lưu luyến của anh, tình cảm của anh
你残忍的缠绵
Những triền miên tàn nhẫn của anh
你的时间你的空间
Thời gian của anh, không gian của anh
你模糊的脸
Khuôn mặt anh mơ hồ
当世界只剩下一片黑暗
Khi thế giới chỉ còn lại một mảng tối tăm
是不是还有你陪伴
phải chăng vẫn còn có anh bầu bạn
笑容浅浅穿着旧白色衬衫
Khuôn mặt tươi cười nhạt nhòa, mặc chiếc áo sơ mi cũ trắng tinh
尤如曾经少年
Giống như đã trải qua thời niên thiếu
当心中只剩下一片黑暗
Khi trong tim chỉ còn lại một mảng tối tăm
是不是还有你分担
phải chăng vẫn có anh chia sẻ
胸口温暖 双手未写下个晚
Lồng ngực ấm áp, đôi tay viết lại chữ “vãn”
爱我 恨我 依然
Yêu anh hận anh…. vẫn cứ thế
爱我 恨我 依然
Yêu anh hận anh… vẫn cứ thế
爱我 恨我 依然