Trăng ơi sao trăng rụng xuống cầu?
Cho con sông kia ngàn nỗi sầu
Trôi lang thang đến bạc mái đầu
Tìm cả đời em chẳng thấy trăng đâu.
Mây ơi sao mây chẳng đứng lại
Cho e tôi ngơ ngẩn mãi hoài
Bay muôn phương mây nhẹ về đâu
Tâm tư e biết ngỏ cùng ai.
Thôi thì nếu trăng hững hờ, đành để e mong chờ, bằng trái tim ơ thờ.
Thôi thôi vì bóng trăng mơ màng, thì suốt trong cuộc đời, mơ chị hằng mà thôi.
Trăm năm mà nếu trăng không màng, đành để e lỡ làng, một ánh trăng bẽ bàng.
(Trăm năm nhìn ánh trăng thanh bình, thì suốt trong cuộc đời mình cứ nuôi mong đợi.)2
Quanh co đường làng quê
Nàng thôn nữ má hồng càng xinh.
Em đang còn thơ ngây
Còn chưa bước ra ngoài làng quê.
Em chỉ biết yêu thôn làng miền quê
Yêu đồng lúa xanh bến đò bờ đê.
Và mưa nắng 2 mùa
Mà mến thương chan hòa.
Ai ơi đừng bận tâm
Cùng cô gái quê mùa làng em.
Quanh năm cùng ruộng nương
Và chân lấm tay bùn như em
Em chỉ thấy vui bên người đồng hương
Vui cùng lũ em thơ thẩn lạ thương.
Cùng thôn xóm thanh bình
mà chứa chan ân tình.
Em là cô gái quê còn chưa biết chi một câu ước thề
Bên thầy mẹ sớm hôm một lần chưa cất bước xa miền quê
Tiếng sáo diều véo von
Gánh lúa vàng thướt tha
Thầy mẹ một lòng lo toan
Chiều làng quê bên nhánh sông thanh bình