đôi khi ta muốn bay lên cao thật cao để ko còn nghĩ về đời
nào là mệt mỏi , bon chen , giữa cuộc sống bộn bề
kể cả giấc ngũ cũng ko dc ngon
đôi khi muốn nói yêu e nhưng ta sợ vì đời chê chán
nên ta nhìn ,,, miệng thầm cười ,,, đối vs ta ,,, chỉ là vậy
niềm hạnh phúc của ta là thế
chỉ cần nhìn e thôi ...... ko cần nói
ngày lại ngày thêm trôi .... tim vẫn nhói
nhớ quá đi thôi ... nhớ quá đi thôi ..... vì đã lỡ yêu e rồi
và ta lại viết nhạc :
sáng 10 ngàn , ăn ổ bánh mì , ko đủ no
vốn nhiu đó , thèm thuốc ko có hút ai cho
" yêu e cỡ nào a cũng ko ngại khó "
câu này chỉ có trong thơ , chứ như là a đây bao đói
a chỉ có chiếc xe theo a chinh chiến bấy lâu nay
cái rổ xe cũng ko có mỗi lần đi chợ phải xách = tay trái
vì tay phải a ko thuận , vậy là phải lái xe 1 tay
1 tay còn lại để xách bịch cải , zề nấu canh mà nhai
đôi dép a mang phải lấy kẽm móc tùm lum lỗ
qui tắc của a khi nào đạt chuẩn mang nó đi làm đủ 3 triệu a mới chịu ( mua đôi khác )
còn đôi cũ thì a bỏ bọc , cất làm bộ sưu tầm cho đủ loại , dép lào quơi ...
vì đã lỡ yêu e rồi nên a rút ra ko kịp
a cố tình dậy trễ chỉ đợi cho má e đi zô
tới lượt e đi ra rồi a tấp " siêu xe " a zô mua liền ngay 2 ổ
mặc dù là bánh mì ko nhưng nó chứa cả tấm lòng
oh my babe ,,,, oh my lady
e đẹp từ cặp mắt cho đến tới dép e cũng đẹp ...
có hình con mèo kitty là a khoái zồi ....
" mua rồi sao ko đi đi ... ám quài zậy thằng quỉ "
nghe như sét đánh ngang tai
từng lời của má e vang vọng
a vội cuốc xe thật nhanh .. ko là dép lào bay ngang họng ( vì a né dc )