Ghế đá, sương sớm, long lanh mắt hiền.
Ánh mắt, ôi xao xuyến, oh oh oh.
Tiếng nói, xua tan hết, bao lạnh giá, hah hah.
Còn một chút dại khờ, còn một chút đợi chờ, ngồi vu vơ.
Còn một chút lạnh lùng, còn một chút ngại ngùng, lời chưa nói ..
Tôi mong, những phút giây, được gần bên em, đung đưa theo hàng cây ..
Và khi, nắng lên, còn tôi sẽ đến mang cho em bao muộn phiền..
Thời gian, cứ trôi, chỉ mình tôi thôi ôm trong tim bao muộn phiền ..
Cuộc sống, cứ trôi, và tôi, sẽ không còn gặp lại, được em .. êm đềm, theo làn gió .. cuối thu ..