Bóng trăng tan tác, dập dềnh trong sóng gợn
Cơn gió thổi, phảng phất hương hoa tàn
Cắt bấc đèn cửa tây, ánh nến sưởi ấm lòng
Đột nhiên nhớ lại quãng thời gian xưa
Từng hẹn thề đến trời tàn đất tận mãi không chia ly
Dù cho thời gian khiến vết dấu ký ức mờ phai
Truyện xưa như mây, xua đi mưa phùn trong mộng
Đáy lòng phủi bụi biết bao tình ý
Đêm chưa tan, mộng chưa nguội tàn
Bao nhiêu sầu nhớ rứt ruột gan
Lá nhuốm vàng, người dưng chia ly cùng quên lãng
Trăng xế nửa bóng cô đơn
Chém nào đứt nổi ký ức dây dưa
Lệ chia xa, sót lại một vệt hương phấn son
Bóng trúc đong đưa, tỉnh mộng chẳng mong ngóng
Trong ánh lệ nhạt nhòa nỗi sầu vương Song cửa đọng sương, đêm cuối thu se lạnh
Cắt đi một vệt nắng trời ấm áp
Từng hẹn thề đến trời tàn đất tận mãi không chia ly
Dù cho thời gian khiến vết dấu ký ức mờ phai
Truyện xưa như mây, xua đi mưa phùn trong mộng
Đáy lòng phủi bụi biết bao tình ý
Đêm chưa tan, mộng chưa nguội tàn
Bao nhiêu sầu nhớ rứt ruột gan
Lá nhuốm vàng, người dưng chia ly cùng quên lãng
Trăng xế nửa bóng cô đơn
Chém nào đứt nổi ký ức dây dưa
Lệ chia xa, sót lại một vệt hương phấn son
Đêm chưa tan, mộng chưa nguội tàn
Bao nhiêu sầu nhớ rứt ruột gan
Lá nhuốm vàng, người dưng chia ly cùng quên lãng
Trăng xế nửa bóng cô đơn
Chém nào đứt nổi ký ức dây dưa
Lệ chia xa, sót lại một vệt hương phấn son
Dây tơ đứt, một khúc tương tư lại khó thể quên