Có những gánh nặng anh vẫn mang trong lòng
Từ ngày em đi càng trống không
Như những đôi chân lạc giữa cánh đồng
Cố chạy vẫn không thoát khỏi nhớ mong ?
Ngày em đến, khoảnh khắc đó hóa thành kỉ niệm
Rồi kỉ niệm thành dạng thù hình kí ức khi nốt nhạc cuối chìm vào lặng im
Anh từng cố gắng, hàn gắn lại những vết nức ngày xưa
Liệu rằng có thể ? khi con tim em đã không muốn in vết mực này nữa
Sau tất cả, em chọn rời xa giữa một ngày thu
Bỏ lại trời thương của những mùa cũ nơi ta chưa một lần biết gây thù
Anh vẫn còn nợ ! Nợ em rất nhiều điều chưa từng nói
Có lẽ tự trọng trong anh là một rào cản ! Ngăn níu kéo thốt nơi cửa môi
Những niềm tin ! Có những niềm tin không cần bằng chứng
Vì bằng chúng khi đã hiện hữu thì tin hay không cũng vẫn bằng dưng
Em đội nắng ! Ôm hạnh phúc mới sống vui một trời
Anh quá giang cơn mưa nhẹ hạt nhạt nhòa như cách em ngang một đời
Em yêu thích những bản nhạc vui, em muốn kết thúc bằng hai từ “tri kỉ”
Tôi cuồng loạn với giai điệu buồn ! Lòng còn yêu, không thể níu !
Vậy thì…tri kỉ để làm chi ?
Verse 2 :
Chỉ còn những khắc khoải ám vùng trời giờ không nhau
Thi thoảng đôi lần dạo phố, gặp kỉ niệm, vờ không đau
Dù niềm nhớ ở trong đầu, hay tìm cớ nhớ mong nhau
Nhưng bao nồng nàn từ năm tháng cũ, đã chết theo duyên lỡ đong sầu
Còn vài niềm thương, đọng vương bức hình em ngày xưa cũ
Tôi vẫn hay cầm trong những hoài niệm, bất chợt đến giống đợt mưa thu
Đợt mưa thu…thu mình bên dãy ghế xưa ta ngồi
Cuộn tròn bên từng giọt buồn nóng hổi, và vương trên mắt em ngày xa tôi
Thế thôi ! chia tay thương yêu một thời tìm nắm
Vì lòng tự trọng cũng nhắc mình biết, giờ có buồn chỉ tự mình thăm
Rồi mất bao năm ? Để nỗi đau yên trong miền quên lãng
Cái tên một thời trong lòng của bạn, giờ là ai đó trên đường thênh thang
Dẫu buồn mang…yêu em cũng là điều mà anh từng muốn
Nên anh gọi tắt tên em là kỉ niệm, thay vì gọi là kỉ niệm buồn
Anh sẽ gọi tắt tên em kỉ niệm, thay vì gọi là kỉ niệm buồn
Cho những cơn đau không dày xéo mãi, kéo anh vào hận thù không buông
Hook :
Có người gieo những hạt giống rồi ôm hạnh phúc bên một hàng cây
Anh gieo muôn ngàn mơ mộng rồi ôm trọn vẹn thứ em bỏ lại đây
Lần gặp cuối nhìn tôi em bảo : Chả ai đợi mãi một mối tình
Câu thoại cứ như suốt ba năm dài chỉ mỗi tay tôi níu kéo cái mối của cuộc tình này
“Đam mê nào cũng có một thời ! Và anh cũng chẳng thể chơi rap suốt cả một đời”
Sau câu nói đó ! Đưa em về nhà ! Em quay lưng về phía tôi.
Bước thật nhanh !
Không hỏi ! Nhưng tôi biết em đã khóc…