Part 1
Rượu một bình rót xuống tế trăng trong sông
Đời người như một giấc mộng gửi trong một lời thở than, một tiếng cười
Người nào hối tiếc cả một đời cô độc khó an giấc
Cảnh phồn hoa tan biến, người cuối cùng cũng đi xa
Ánh hoa nến đỏ gợi lên tang thương
Bao lần dây dưa không còn dáng dấp như xưa
Giấu đi nghìn hàng lệ, tóc mai bạc sương
Cửa sổ lầu tây ánh trăng in bóng dài
Đường xa xăm hồn về quê cũ, dưới ánh trăng mãi nhớ về nhau
Lẻ loi đi tới Hoàng Tuyền, uống canh trên cầu Nại Hà
Nơi góc biển, lá cây rụng qua ngàn năm, ngày nào tới ngày trở lại
Sinh ly tử biệt, phồn hoa cũng hóa bụi đất
Part 2
Ánh hoa nến đỏ gợi lên tang thương
Bao lần dây dưa không còn dáng dấp như xưa
Giấu đi nghìn hàng lệ, tóc mai bạc sương
Cửa sổ lầu tây ánh trăng in bóng dài
Đường xa xăm hồn về quê cũ, dưới ánh trăng mãi nhớ về nhau
Lẻ loi đi tới Hoàng Tuyền, uống canh trên cầu Nại Hà
Nơi góc biển, lá cây rụng qua ngàn năm, ngày nào tới ngày trở lại
Sinh ly tử biệt, phồn hoa cũng hóa bụi đất
Đường xa xăm hồn về quê cũ, dưới ánh trăng mãi nhớ về nhau
Lẻ loi đi tới Hoàng Tuyền, uống canh trên cầu Nại Hà
Nơi góc biển, lá cây rụng qua ngàn năm, ngày nào tới ngày trở lại
Sinh ly tử biệt, phồn hoa cũng hóa bụi đất