Ánh mắt chờ mong đêm qua dần,
xoá đi màn đêm khói cay.
Đếm những bước chân chốn hoang tàn
đi tìm tuổi hoa vụt mất
Biết có lúc đơì sẽ tàn,
tựa lá thu rớt trong chiều vắng,
thu chết cho gió đông về
ta khắc cho xắc thân này
vì đam về điên cuồng trong khói đêm
Nhớ những ngày xưa vui bên người
có hay từng thời chóng qua
sóng đã cuốn đi mối duyên đầu
ta vùi mình trong làn khói.
Đẩm nước mắt vì yêu người
và xót xa thân ta lầm lỡ.
Ta cố quay bước trở về,
ta khắc nghe tiếng ru đời
rồi mai đây có ai tiếc thân này.
Còn đâu nữa bao yêu thương bao mộng mơ dâng cháy lòng,
buông tay trôi theo bao niềm đau hok bến bờ,
còn đâu nữa đêm thâu đêm bên đèn trong,
mẹ mỏi mắt mong con tàn canh,
mưa rơi xót xa sắc thân con rã rời.
Về đi hỡi bao yêu thương bao chờ mong đã héo mòn
con tim nhân gian quên niềm đau cho tiếng cười.
Về đi hỡi khi quanh ta vẫn còn đây
ngàn khúc mắt tinh yêu ngày xanh.
Hãy quay về thoát xa đời tối tăm.