Gạch xanh ngói đen, Cảnh vẫn như xưa
Cổ cây vô tính, không giải được ưu sầu phàm thế
Khói lửa năm xưa thiêu rụi những gì còn sót lại
Một thân áo trắng tế cố nhân, Tình xưa nay đã hết
Trăng thanh gió mát, Đứng đầu Lang Nha Bảng
Ai còn nhớ năm xưa tung vó ngựa phong lưu
Mười năm thấm thoát đã qua vài lần mơ về nơi ấy
Có bao nhiêu oan hồn tụ lại thành tay áo nhẹ nhàng tung bay
Kẻ lừa người gạt, bất luận nguyên do
Đó gọi là thắng làm vua thua làm giặc
Con đường đầy mưa gió này, chỉ mình người ây độc bước
Vứt bỏ mọi cảm giác vui buồn thê lương
Con đường bình yên phía sau, giữ chặt dây cương quay đầu
Ngàn vạn hồi ức khắc ghi trong lòng
Hương hoa đàm đạm, Giang sơn chẳng thể thu hết vào tầm mắt
Tường đỏ thâm cung, lòng người khó đoán
Hắc bạch tung hoành, sát phạt không nguyên do
Dùng nụ cười che lấp tâm sự, Diệu kế giấu trong tay áo
Khoanh tay tính trọn chuyên thiên hạ, uống một chén rượu nồng
Bệnh tật một thân, Rào trước đón sau
Trong lòng tính kê, bao ngươi nhìn thấu được
Tuổi thọ khó dài lâu
Chẳng thẹn một đời cầu mong
Lần này qua quan ải nghìn trùng
Rũ ống tay áo quên quá khứ
Nước mắt bằng máu viết nên ngàn cuốn sách, khúc bi ca xướng lên
Thịt nát xương tan cũng không ngừng nghỉ
Chỉ đợi Xích Diễm về, toàn quân lại nghe lệnh
Bảo vệ núi non nước ta như trước
Thương trường tung hoành, đổi lại nỗi sầu biệt ly
Dùng quãng đời còn lại, khẳng khái cùng thủ vững
Máu này vẫn thấm đỏ, Thân này hào hùng vẫn chưa nguôi
Nước mắt bằng máu viết nên ngàn cuốn sách, khúc bi ca xướng lên
Thịt nát xương tan cũng không ngừng nghỉ
Chỉ đợi Xích Diễm về, toàn quân lại nghe lệnh
Bảo vệ núi non nước ta như trước
Thương trường tung hoành, đổi lại nỗi sầu biệt ly
Dùng quãng đời còn lại, khẳng khái cùng thủ vững
Máu này vẫn thấm đỏ, Thân này hào hùng vẫn chưa nguôi
Tình nghĩa thiên thu, lưu lại dài lâu dưới tuyết Mai Lĩnh