[Lời dịch]
Lúc bông hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất,
Hoa kia rơi rồi sẽ xác xơ.
Bỏ lỡ mất thời kỳ hoa đẹp nhất, biết trách ai đây,
Bông hoa cũng cần có người an ủi.
Đời người phải khóc bao nhiêu mới có thể cạn lệ?
Đời người phải chảy bao nhiêu lệ mới thôi không đau lòng nữa?
Chẳng có ai nhìn thấu được nét tiều tụy giấu ở đuôi mắt tôi.
Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ, giống như bầu trời đầy cánh hoa bay.
Trong đêm lạnh lẽo, gió bấc thổi qua,
Tìm không thấy người an ủi.
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ,
Khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi.