Anh có điều muốn nói với em
Ờ thì thực ra anh ( thực ra anh)
Ra ngoài vẫn gặp mặt nhau nhưng lại không thể thốt nên lời
Rằng anh đã yêu em mất rồi
Không muốn lộ ra cho ai hay
Càng không muốn bị bạn bè biết được
Từ lúc nào đã nảy sinh ra bí mật này
Ừm, đến lúc nhận ra thì tôi đã để ý em
Ánh mắt đã lỡ đuổi theo không ngừng
Dù có tìm ra thì vẫn giữ một khoảng cách vừa phải
Chào nhau một câu, rồi tự bản chất lại nói chuyện
Ngày qua ngày cứ lặp lại mối quan hệ dậm chân tại chỗ
"Thế này thì không được" - tôi cất tiếng tự nhủ
Hà cớ gì và tại sao bức tường lại không thể vượt qua này
Lại chỉ xuất hiện trước mặt em
Kẻ bị chặn là tôi đây, và hôm nay lại thất bại
Nói dối dở tệ, giấu chuyện cũng kém
Thế nhưng chỉ riêng một điều này là tôi không thể nói ra
Thậm chí kết quả có thế nào
Thì nhất định kể từ hôm nay tôi sẽ không lảng tránh những ánh mắt
Anh có điều muốn nói với em
Ờ thì, thực ra anh ( thực ra anh)
Ra ngoài vẫn gặp mặt nhau nhưng lại không thể thốt nên lời
Rằng anh đã yêu em mất rồi ( rằng anh đã yêu em mất rồi)
Dù đã biểu hiện khuôn mặt thế này rồi vậy mà
Em vẫn không nhận ra chăng (em vẫn không nhận ra chăng)
Nói ra chữ thôi! Đơn giản vậy mà! Chỉ một chữ sau cùng nữa...
Nhưng tôi lại không nói nên lời...