CON ĐÒ TUỔI THƠ
Thơ: Truy Phong
Vọng cổ: Phan Ngọc Minh
Thể hiện: Phượng Loan
Ru ngâm:
Ầu ơ...
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại... ầu ơ...
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay...
Vọng cổ:
1./ Tôi giận con sông quê từ ấy giận dòng nước dửng dưng qua đôi bờ bãi làm chiếc đò ngang chìm đáy sông... buồn...
Giận khóm bần trơ như người lạ qua đường... Ôi con sông quê bao đời yên ả, mẹ tôi mỗi ngày gánh cải vượt qua. Món quà vẫn là một chiếc bánh đa, với tôi đó là mặt trời hồng. Một hôm lũ tràn về ngập bến sông, mặt trời của tôi đã chìm theo gánh cải.
(12+)
2./ Cha ra đi khi mẹ còn xuân sắc, tần tảo nuôi con nên hình vóc hao gầy... Con lớn lên từng tháng từng ngày... Mỗi buổi chợ đông nặng oằn quang gánh, con một đầu và cải một bên. Thời gian trôi dần trên những luống cải xanh, Mẹ càng gầy guột một mình ra chợ. Quãng đồng xa đôi chân trần nứt nẻ, giọt sương nào cùng mặn với mồ hôi.
(4+) Nam ai: (8 câu)
Nhà mình cách chợ làng xa... Gánh cải qua ba bốn quãng đồng
Qua một dòng sông, giữa mênh mông là đò
Mỗi ngày hai lượt mẹ qua, còn tôi mấy bận vào ra
Ngóng trông dù chỉ chút quà, ôi! Sao ngọt ngào tuổi thơ
Phải đâu bờ ruộng ao làng, chìm rồi một chuyến đò ngang
Nắng thiêu đất nẻ lưng đồng, cho vàng luống cải chiều đông
Mẹ tôi bỏ làng bỏ chợ, bỏ tôi đi đi mãi không về
Lựa chi lần ấy xuống đò, để ngồng cải đứng bơ vơ...
Vọng cổ:
5./ Tôi làm cọng rau răm gom hết vào thân những lời cay đắng, tuổi thơ đi qua trong nỗi buồn sâu nặng có ai hay thầm lặng nỗi đau... này...
Còn Mẹ nữa đâu để được cưng chìu... Nửa câu hát ru đem về bên ấy, là những gì còn lại trong tôi. Trên đường đời dù tủi nhục đắng cay, tôi chấp nhận tất cả điều cay đắng. Chỉ riêng mong chút khoảng trời bình lặng, cho dòng sông ôm bóng con đò.
(4+) Lý con sáo:
Nơi... xứ xa
Canh cánh nỗi niềm nhớ quê
Con đò hai buổi sớm trưa
Đã chìm trong ký ức xưa
Mẹ như cây cải về trời
Để tôi côi cút chợ đời
Nơi quê chồng mỗi đêm thao thức
Thân lẻ loi bỗng nghe buồn sao
Tôi thấy giồng cải trong mắt tôi
Có một ngồng cải xanh mồ côi...
(Về vọng cổ câu 6) Con đò xưa đã chìm sâu đáy nước, mẹ ơi đi chợ sao không đợi đò... Cứ mỗi lần xuống đò ngang qua bến, lòng ngậm ngùi nhớ đến mẹ xưa. “Đò ngang một chuyến đã chìm, lựa chi lần ấy mẹ tìm để sang”./.