Những ngày trong xanh trôi chỉ còn lại mong manh thôi
Xin em giữ lấy ngày xanh và để nó không phai phôi
Anh không biết... ta đã đi qua bao chặng đường
Em tựa vai... và hỏi tại sao anh chẳng dừng
Anh chẳng biết... chỉ biết cười và nhấp môi
Cà phê đắng, điệu nhạc jazz và nhìn em cười khấp khởi
Tóc em vàng... xõa tung bay trong chiều gió thu
Vai em gầy... nhiều đêm ta khó ngủ
Sao vậy? Ta còn trẻ và hoang dã
Ta sống và trải nghiệm không chỉ là điều thoáng qua
Em à... rít một hơi không em
Phả ra làn khói rồi lại chơi vơi thêm
Em à... cho anh ánh mắt và nụ cười
Và níu tay em lại để nối buồn không tuôn rơi
Em ơi... em đã đi quá xa rồi
Chỉ còn lại nơi đây là những ngày thu đang trôi
Tình cảm... đôi khi ta cũng chẳng cầm chắc
Nhưng cũng đừng để nó xa tầm mắt
Em biết đấy. Anh chẳng đôi khi đi lạc đường
Và nếu là em hoặc anh thì tự nhắc hãy giữ nhau lại khỏi khác hướng
Vậy thôi, em đang dựa vai anh rồi
gọi là những ngày trong xanh trôi
Và môi em như.... những ngày anh lang thang trên đất lạ
xa rất rộng. anh giữ tò mò lại bao câu hỏi chất đống
Còn nhớ những ngày gọi là tình chớm nở
Chờ em... chiếc xe tuổi trung niên im lặng cũng theo đi như mới chỉ khi mới nở
Đôi mắt ta thân nhau trước
Đôi chân cũng thân nhau bước
Hà Nội... vài cơn mưa góc phố
Khi nụ cười cũng đầy vơi khóc nhớ
Mái tóc em... đủ để làm dây giữa cơn mưa lơ lửng
Lại có thêm vài mơ ước ngoài ô cửa treo đầy ắp những mơ tưởng
Chắc bớt đi... chừa chỗ cho anh
em cắn môi, hát khúc gió lạnh
Anh thấy lạ... là sao đôi tay còn lưỡng lự
Tưởng tượng thử cuộc sống này nếu không vịn vào em thì chắc ngồi buồn thường dư
Anh không muốn chơi với dấu hỏi
sẽ hôn em để hạnh phúc thấu nổi
em đang dựa vai anh rồi
Gọi là những ngày trong xanh trôi