Sáng thức giấc tôi đi trên đường
Và thấy những khuôn mặt đó
Dài nghêu
Họ bịt kín từ chân lên đầu
Và chẳng ai thèm nhìn nhau
Dù 1 giây
Tôi lướt qua biết bao nhiêu người
Mà chẳng có ai thèm hé
Nụ cười
Và thân xác họ cứ hao gầy
Gặm nhấm nỗi buồn thời nay.
Thế kỉ 21 ôi ai cũng buồn! Lạ thế
Như là một lũ zombie vô hồn
Ngộ ghê!
Ế ê ế ê
Có tiếng nấc phía bên kia bàn
Và tiếp theo sau là tiếng
Thở than
Một cô gái vừa mới xa nhà
Và thằng bé thiếu đi người cha
Trên phố kia có 2 ông bà
Một đứa con trai giờ đã lìa xa
Họ tìm thấy cậu ta bên đường
Và một chiếc xi lanh còn vương
Mùi máu
Người Ta
Chỉ biết sống cho riêng mình
Rồi Khi
Chỉ còn thấy nhau qua những tấm hình
Nhận Ra
Lạc lõng cô đơn suốt đời
Nhìn Quanh
Còn có ai đâu mà cười?
Thế kỉ 21 ôi ai cũng buồn! Lạ thế
Như là một lũ zombie vô hồn
Ngộ ghê!