Phận người nổi trôi một đời
Kiêu hãnh mà cô liêu
Hỏi rằng ai thấu cho lòng ta?
Ngàn năm bể dâu kiếp vô thường
Làm sao đếm ân oán tình thù?
Bước chân ta, vương triều kia chẳng đường lui
Trận Huyền Vũ bao tang thương
Nghe vó ngựa tang tác
Một mình đêm vắng khuê phòng thở than
Lòng chua xót tiếng khóc bẽ bàng
Nhìn giang san bỗng ta ngỡ ngàng
Còn lại gì, vương triều kia vấn vương vì ai?
Vùi thân xác chốn bia vô danh mộ phần không tên
Còn nghe tiếng thuở ban sơ ai gọi Mị Nương
Đời sương gió xuôi tay là hết
Dẹp một mảnh nhân sinh
Đại Đường hưng thịnh không vỡ tan
Lòng không hối
Vùi thân xác chốn hoang vu mộ vô danh
Ngại nhân thế dẫu bao năm không đổi thay
Sử sách ở tay người viết, mình ta biết
Mong chờ tuyết rơi trong nhân sơn
Vui đời sánh đôi không ly tàn
Ru lời thiết tha ai đừng thay thế
Một trái tim yêu chàng, nguyện không thay