Chịu qua cảnh gió tuyết lùa qua song cửa, mưa hắt xuyên tường
Nhờ trăng sáng nghìn dặm đưa ta về quê được chăng ?
Đêm qua trong mộng là ai ở bến đò thắp đèn ngóng trông
Nước mặt nhạt nhòa làm mơ hồ khuôn mặt
Năm tháng thanh mai trúc mã hóa thành dòng thơ
Chàng vẽ cảnh ngói xanh lầu cao cùng bộ váy đỏ
Bao lần đứng trên lầu cao nơi cổng thành ngóng về nơi xa
Đó là trời tàn đất tận chàng trông chẳng thấy
Chàng ngóng về phương xa, tương tư xuyên thấu ruột
Chàng cất giữ nến đỏ chờ đem dáng hình nàng rọi sáng
Chàng vẽ cô nương ấy đến nỗi tai điếc mắt mù
Thế rồi chàng lại chẳng thể nhìn thấy cô gái của chàng
.......
Nhìn chẳng thấy, trông chẳng gặp đáy mắt nàng lóe ánh sao
Nhìn chẳng thấy, trông chẳng gặp tóc mai nàng bạc phơ
Nhìn chẳng thấy, trông chẳng gặp nét đau thương trên khuôn mặt nàng....
Năm tháng thanh mai trúc mã hóa thành hàng thơ
Chàng vẽ cảnh ngói xanh lầu cao cùng bộ váy đỏ
Bao lần đứng trên lầu cao nơi cổng thành ngóng về nơi xa
Đó là trời tàn đất tận chàng trông chẳng thấy
Chàng ngóng về phương xa, tương tư xuyên thấu ruột
Chàng cất giữ nến đỏ chờ đem dáng hình nàng rọi sáng
Chàng vẽ cô nương ấy đến nỗi tai điếc mắt mù
Qua mười năm, bên dòng Vong Xuyên, ta vẫn không quên ........
Nàng đứng chờ tại bến đò, cùng ta cách dòng nước nhìn nhau
Có bông tuyết rơi trên đầu vai cùng mái tóc
Mà ta lại chẳng thể thấy dáng hình của nàng ở kiếp này
Phải làm sao để cùng nàng thưởng thức quang cảnh này đây