Em tự trách mình trong đêm, em để nổi nhớ ấy xen vào những cố gắng để cho tim mình được bình yên như ban đầu .
Giữa những tháng ngày xa nhau, cảm nhận từng chút cô đơn thấm vào. Ngửa tay lên trời cao che màu nắng chói qua mắt.
Em chỉ muốn ngủ yên và dược ngủ yên trong vòng tay anh. Đôi tay ngày ấy che chở nhửng nắng mưa khỏi bờ vai em hao gầy.
Đến bao giờ em thoát khỏi những vấn vương từ hơi ấm quen thuộc ? Để có thể yên bình ngủ ngon qua ngày mai đến !
Phố khuya vắng lặng hơn xưa đôi tình nhân cũ không đi về. Mấy ai có thể tự quên đi tình mình trong những não nề?
Phải tự nhiều lần hơn em đã lẩn quẩn bao nhiêu lâu rồi ? Muốn dứt khỏi những bận tâm nhấn em vào sâu nỗi trống vắng ...
Đến bao giờ em thoát khỏi những vấn vương từ hơi ấm quen thuộc ? Để có thể yên binh ngủ ngon qua ngày mai đến.
Bước chân nào hướng em đi về phía chân trời nào vui hơn. Nơi có hạnh phúc và từng tiếng hát ru em vào sâu những giấc mộng.
Giấc mơ cùng anh bên cách xa thêm lần nào nữa trong đời. Dù có sống mãi trong giấc mơ, em chẳng hối tiếc...
Đến bao giờ em thoát khỏi những vấn vương từ hơi ấm quen thuộc ? Phải chi thức dạy mà chẳng nhớ diều gì về nhau !