Nếu như kiêu ngạo không bị biển cả hiện thực lạnh lùng cuốn lấy
Liệu rằng phải thế nào mới hiểu ra
Cần rất nhiều cố gắng
Mới đi đến được nơi phương xa
Nếu như mộng tưởng chưa từng rơi xuống vực thẳm
Chỉ mành treo chuông
Làm sao hiểu được những người cố chấp
Luôn ấp ủ đôi cánh vô hình
Những giọt lệ ẩn sâu trong tim
Sẽ trở thành đóa hoa của lòng dũng cảm
Tại những giây phút mệt mỏi
Nhắm mắt lại cảm thấy mùi hương
Tựa giấc ngủ say nồng từ đêm tối thẳng đến bình minh
Để rồi vừa đi vừa ngâm nga lời ca tiếng hát
Nhẹ nhàng bước tới
Những khi kiệt sức ắt sẽ cảm nhận được
Gánh nặng của sự cô đơn
Thật sự khao khát biết bao có một người thấu hiểu
Mang đến chút ấm áp, san sẻ một bờ vai
Thật hạnh phúc làm sao trên suốt chặng đường
Chúng ta luôn thấu hiểu nhau
Giông tố đi qua càng thêm gắn bó
Hai con tim hòa cùng một nhịp
Mộng ước thuở ban đầu anh vẫn nắm chặt trong tay
Muốn đi đến nơi phương xa
Làm sao có thể nửa đường quay trở về điểm xuất phát
Mộng ước thuở ban đầu sẽ tuyệt đối thành hiện thực
Thỏa mãn hết khát vọng thật sự
Mới chính là chạm tới thiên đường