Menu Sliding loi bai hat Search

Mã Nhúng Chia Sẻ

Bạn có thể đặt mã HTML này vào website/blog Link ngắn:

Bài hát Phong Khởi Thiên Lan 风起天阑 Báo Lỗi

Ca sỹ: |

696 Lượt nghe - Lấy Mã Nhúng HTML

Lời Bài Hát Phong Khởi Thiên Lan 风起天阑

Văn Án


Sùng Ninh là thời kỳ Kính Đế, tháng 7 năm thứ 7, Bạch Viêm tấn công thành, thiên hạ bắt đầu hỗn loạn Tạ Uyển là tướng quân thủ thành, dẫn quân binh dân chúng chiến đấu gian khổ, không nhận được viện binh chi viện.


26 tháng 7 thành vỡ . Tạ Uyển kiệt sức bị Bạch Viêm quân bắt giữ, không chịu đầu hàng, bị quân sỹ Bạch Quân đem đi bêu đầu (bêu đầu là treo đầu lên cửa thành-một hình phạt thời xưa)


Mùa xuân năm thứ 8, Bạch Viêm đoạt được Vương thành, dùng rượu hạ độc Kính đế, rửa sạch văn võ triều đường, phế đi phòng thất trong cung điện, tháng 2 đăng cơ, đổi tên hiệu nước thành Chu, đổi niên hiệu là Vĩnh Sơ


Mùa đông năm thứ 10 Vĩnh Sơ, Chu đế Bạch Viêm từ trần, triều đình hỗn loạn, chư vương mưu đồ làm phản đoạt ngôi. Có loạn quân tập kích Vương thành lúc nửa đêm, thấy Tạ Uyển vác gươm dáo đứng trên thành, vô cùng sợ hãi liền tháo chạy.


Năm thứ 11, tân đế dẹp yên hỗn loạn đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thái Nghiệp.


Sau Thái Nghiệp, trong thành liền có truyền bài ca dao. Ca dao nói rằng : là cái gì duy trì sự an nguy, là Tạ tướng quân của thành Thiên Lan. Thái Nghiệp năm thứ ba, phía đông thành lập một từ đường cho Tạ Uyển, người đến tế bái đông đúc, hương khói quanh năm không ngừng.


——《 Thiên Lan thành chí · Tạ Uyển truyện 》


Tác từ / văn án: Finale


Soạn / biên khúc / biểu diễn: Hà Đồ


Giọng nữ: Lưu Nguyệt


Phong Khởi Thiên Lan


[ Gió thổi thành Thiên Lan ]


huǒ guāng qī lì de zhào liàng yè
chéng pò shí tiān biān zhèng cán yuè
nà yī yǎn nǐ xiào rú tán huā
zhuǎn yǎn diāo xiè
xiě sè dì fēng bǎ qí sī liè
chéng tóu de dēng zhōng yú xī miè
kàn bù dào nǐ tóu lú gāo xuán
yǎn shén qīng miè


fén chéng huī de hú dié
duàn liǎo gēn de zhī yè
zhèng tuō yǎn kuàng qián dòng jié de bēi qiè
xiān xuè liú guò zhǎng jiē
ěr pàn shā fá bù xiē
shǒu hù de chéng què dà yǔ zhōng wū yè


duō nián hòu shǐ shū yè
hái bǎ zhè yè zhuàn xiě
qīng shí cháng jiē
rǎn jǐn shēng lí sǐ bié
ěr wén de xiàng zhōng jié
yǎn jiàn de dōu huǐ miè
wēn róu de zuì jué jué
zhuì luò de céng yáo yè


huǎng rán jiān yǐ jué bié
zhèng tùn sè de cháng yè
pò xiǎo zhī qián
xǐ qù suǒ yǒu zuì niè
yǒu rén hǎn nǐ míng zì
zhí dào shēng sī lì jié
ruò hún pò néng zhī jué
huáng quán xià bù wàng què


bù jì de yīn qíng huò yuán quē
wǒ kān guò huā kāi hé huā xiè
jiàn jiàn de huí yì qǐ xǐ yuè
yǔ hèn yǒu biè
wáng chéng de xìng shì dōu gǎi xiě
wǒ hái zài zhè lǐ shǒu zhe yè
děng shén mē cóng huī jìn lǐ miàn
pò jiǎn chéng dié


shì ìng yùn zài lún huí
shú xī de xiàng huàn jué
huǒ shāo pò tiān kōng xīng chén dōu qīng xiè
mǎ tí tà suì luò yè
sì fāng biān jiǎo bù jué
xiě gǔn luò hén tǔ xiàng nà shùn yàn liè


tài yáo yuǎn de suì yuè
kàn bu qīng de méi jié
huí yì jìn tóu
fēng shēng yī jiù lǐn liè
mái xià de gú hé xiě
zǎo chén mò zài hēi yè
shì qù de yǐ bīng lěng
piāo líng de wèi liǎo jié


jì de chéng zhōng rì yuè
chán míng hòu yòu chū xuě
wū yán xì yǔ
tíng zài chū jiàn jì jié
yòng zuì píng dàn huà yù
zàng;cáng zhù jiù rì shì yuē
chūn fēng lǜ guò liǔ yè
nǐ zēng xiào dé wú xié


tài yáo yuǎn de suì yuè
kàn bu qīng de méi jié
huí yì jìn tóu
fēng shēng yī jiù lǐn liè
mái xià de gú hé xiě
zǎo chén mò zài hēi yè
shì qù de yǐ bīng lěng
piāo líng de wèi liǎo jiē


jì de chéng zhōng rì yuè
chán míng hòu yòu chū xuě
wū yán xì yǔ
tíng zài chū jiàn jì jié
yòng zuì píng dàn huà yù
zàng;cáng zhù jiù rì shì yuē
chūn fēng lǜ guò liǔ yè
nǐ zēng xiào dé wú xié
nì fēng chuān yuè huāng yě


lái bù jí qù gào bié
pò xiǎo zhī qián
wàng jì suǒ yǒu dǎn qiè
cóng cǐ yòng wǒ shuāng yǎn
tì nǐ kàn zhè shì jiè
yún wàn lǐ shān qiān dié
tiān jìn tóu chéng bù yè


yī xī shì jiù shí jié
chéng mén shàng xià xián yuè
bái sè shēn yǐng
yè sè rú shuǐ qīng liè
jiè wǒ yī kè guāng yīn
bǎ nǐ kàn de zhēn qiè
shēn hòu huā kāi chéng xuě
yuè guāng lǐ bù diāo xiè


– – – – – – – – –


Ánh lửa thê lương rọi sáng màn đêm


Thành vỡ lúc trăng tàn phía chân trời


Nào liếc nhìn mắt ngươi cười như hoa quỳnh


Đảo mắt héo tàn..



Cơn gió huyết sắc xé rách lá cờ


Ngọn đèn đầu thành cuối cùng đã tắt


Nhìn không thấy đầu người treo cao


Ánh mắt khinh miệt.



Hồ điệp đã cháy thành tro


Cành lá đã bị chặt đứt


Vùng vẫy khỏi khung cảnh thê lương trước khóe mắt


Máu tươi chảy qua phố dài


Bên tai sát phạt không ngừng


Thủ hộ giữa vọng lâu khóc nức nở.



Nhiều hậu sách sử trang


Vẫn viết về đêm ấy


Trên bậc đá dài


Nhiễm tẫn sinh ly tử biệt


Đã đến lúc phải kết thúc


Trong mắt chỉ còn là huỷ diệt


Đoạn tuyệt thật ôn nhu


Rơi xuống nào những gì đã từng rung động.



Đến lúc nhận ra cũng đã li biệt


Đêm dài trước mắt cũng đã phai màu


Trước tinh mơ


Tẩy đi toàn bộ tội nghiệt


Có người đang gọi tên ngươi


Mãi cho đến khi thanh âm kiệt sức


Nếu hồn phách có thể cảm nhận được


Xuống hoàng tuyền sẽ mãi không quên*.



Không nhớ rõ trăng tròn hay đã khuyết


Ta nhìn hoa nở rồi hoa tàn


Dần dần nhớ lại những niềm vui


Và cùng cả nỗi uất hận.



Tên Vương thành nay đã được sửa


Ta vẫn nơi đây canh giữ trong đêm


Chờ đợi một thứ bên trong tro tàn


Phá kén hóa thành hồ điệp.



Là vì vận mệnh luân hồi


Quen thuộc đến nỗi tưởng ảo giác


Lửa thiêu xé trời, trên khoảng không sao trời đều trút xuống


Móng ngựa đạp vỡ lá rụng


Tứ phương biên bờ vô tận


Máu cùng cát bụi trong chớp mắt đã trở nên xinh đẹp mãnh liệt.



Năm tháng ấy đã xa rồi


Thấy rõ việc ở ngay trước mắt không đâu xa


Tận cùng của hồi ức


Tiếng gió thổi vẫn như trước lạnh thấu xương


Chôn vùi cùng xương máu


Sớm đã chìm vào đêm tối


Đã mất đi mọi băng lãnh


Phiêu lạc vẫn chưa chấm dứt.



Nhớ mãi những năm tháng trong thành


Sau tiếng ve lại là tuyết đầu mùa


Mái hiên mưa phùn


Đứng giữa nơi giao mùa


Dùng ngôn ngữ bình thản nhất


Giấu đi những thệ ước xa xưa còn đó


Gió xuân vờn lá liễu xanh mướt


Người đã từng cười thật ngây thơ.



Năm tháng ấy đã xa rồi


Thấy rõ việc ở ngay trước mắt không đâu xa


Tận cùng của hồi ức


Tiếng gió thổi vẫn như trước lạnh thấu xương


Chôn vùi cùng xương máu


Sớm đã chìm vào đêm tối


Đã mất đi mọi băng lãnh


Phiêu lạc vẫn chưa chấm dứt.



Nhớ mãi những năm tháng trong thành


Sau tiếng ve lại là tuyết đầu mùa


Mái hiên mưa phùn


Đứng giữa nơi giao mùa


Dùng ngôn ngữ bình thản nhất


Giấu đi những thệ ước xa xưa còn đó


Gió xuân vờn lá liễu xanh mướt


Ngươi đã từng cười thật ngây thơ.



Ngược gió xuyên qua hoang dã


Ra đi không kịp nói lời từ biệt


Trước tinh mơ


Quên mất hết thảy mọi khiếp đảm


Từ nay về sau ta dùng hai đôi mắt này


Thay ngươi ngắm nhìn trời đất này.



Mây núi nghìn trùng


Ngày trong thành không hề có đêm tối.



Mơ hồ những ngày lễ trước đây


Cửa thành ngân lên tiếng đàn nguyệt trầm bổng


Bạch sắc thân ảnh


Bóng đêm như nước mát lạnh


Cho ta mượn một khắc của thời gian


Đem ngươi thấy rõ ràng


Phía sau hoa nở thành tuyết


Ánh trăng trong trẻo không tàn úa.


_____



* Không quên: Bản gốc là “Vong Xuyên” cũng chính là tên một dòng sông dưới địa phủ :)
Hoàng Tuyền – suối vàng dưới địa phủ
Edit by Lạc Anh.

Các bài hát khác