Đó hẳn là một buổi sáng không mấy vui
Đưa tay tìm ở đáy túi, còn lại một tờ giấy cuối
Tâm trạng ủ dột, thở dài ngã ra sofa không muốn thức dậy
Dành sức lấy lon coca và uống,chưa từng biết buồn đến cả mức đấy
Okay, dưới đáy không hẳn là đáy
Còn có thứ gọi là địa ngục
Bàn thờ lương tâm khói bay nghi ngút,
Tâm hồn đã chết mà quên di chúc
Để lại thân xác man mác buồn
Buông những thứ đang vác xuống
Nhường cho một người khác muốn
Lá xuôi theo gió xào xạc cuộn tròn bay qua ô cửa sổ
Vài vệt trên mắt không biết là nước hay mưa vẫn chưa khô
Và như vô hình, buồn lại mang ưu tư vô mình
Lang thang đến cuối cùng vẫn nằm dưới đáy nấm mồ nam mô,tự cố định.
Tự cổ , từ cổ xuống chân đã khắc trổ từ khổ
Mưa đổ, cô đơn vô thân tứ cố tìm câu trả lời
Câu đố - Thứ gì càng rõ càng thấy được rõ là chưa sáng tỏ , đang mơ hồ ?
Đơn giản trong phức tạp và chắc phức tạp nhất là hư vô…
May mắn, cay đắng hàn gắn được yên bình
Đó hẳn là một buổi tối của riêng mình
Tìm ra cách để nói : “anh cần một người dẫn lối mỗi khi mỏi
Và em trong lúc rảnh rỗi lại là đuốc sáng , niềm hạnh phúc thoáng qua trong tâm khảm, cũng không biết sao lại gọi lảm nhảm vào lúc này
Thứ anh biết là khi thức dậy, chúng ta sẽ không còn như trước đây
Một là cứ lao vào yêu như thiêu thân
Hai là rồi sẽ chết như thiêu thân”
Lúc say thì đầu không nghĩ được nhiều vần
Vặn kim đồng hồ cho chỉ ngược nhiều lần, thương cho cô gái nhỏ ôm người đàn ông đôi mắt đang rỉ nước, chịu trận
« Quan tâm anh đi »
Tiếng khóc tan theo suy nghĩ lặng đều dần…