anh đếm từng ngày mình xa nhau , rồi lại cho vào một góc
anh đếm từng giọt mưa bên hiên , rồi lại tự dưng bật khóc
anh đếm những lần mình gặp nhau đôi tay vẫn còn chút hơi ấm
nhưng tại sao không thể thốt lên được lời , chỉ biết nhìn người rồi lặng câm
à có lẽ là anh cố chấp khi mãi nhớ về người đã khuất
kể từ ngày đó em có biết không ? trái tim này cũng dần đã mất
anh chết dần trong từng suy nghĩ , chết theo cùng với những lời ca
lý do cũng chỉ đơn giản là người mà anh yêu nhất đã rời xa
em nói rất thích ngắm cầu vồng cùng anh những khi trời sau mưa
vậy mà giờ chỉ còn mình anh , 7 sắc cầu vồng còn đâu nữa ...
tạo hóa trêu ngươi với con người , nhưng sao người nhận lại là anh
kẻ ra đi còn người ở lại phải gánh nỗi đau không thể lành
em không phải là người cuối cùng , nhưng chắc chắn sẽ là duy nhất
anh vẫn còn hận chuyện tình dở dang tại sao em nở bỏ đi mất ...
vì 1 người vẫn nuôi hi vọng là mình chỉ tạm thời xa nhau
vẫn cứ đếm từng ngày từng ngày và chờ thời gian sẽ qua mau ...
hook :
Mình xa nhau bao lâu rồi ? em vẫn còn nhớ về anh chứ ?
mình xa nhau bao lâu rồi khi những kỉ vật anh vẫn giữ
hình bóng em chẳng thể mờ nhạt , vì anh đã khắc họa trong tâm
kí ức vẫn giữ dù mong manh , cũng muốn từ bỏ nhưng không đành
Mình xa nhau bao lâu rồi ? em vẫn còn nhớ về anh chứ ?
mình xa nhau bao lâu rồi khi những kỉ vật anh vẫn giữ
vẫn cứ đưa tay cố với lấy dù em đã về với gió
anh sẽ theo em đi tới đó ... để linh hồn này được tự do ...
ver 2 :
tìm về những nơi ta hẹn hò , vẫn ngỡ như mới ngày hôm qua
vẫn có 1 người nắm tay 1 người , vẫn còn đùa giỡn cùng nhau mà
dường như mọi thứ đang dần quay ngược , trong tiềm thức đang tạo nên
đó là khi nỗi nhớ này cứ cào xé , thì đâu thể nào quên
em mang cho anh được 1 hạnh phúc , nhưng để trong anh vạn lần đau
thật quá khó để anh bước tiếp khi trong ý thức vẫn cần nhau
do tình cảm này anh mang nặng , chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ
cứ cố khép mình vào 1 góc tối ko thể mở lòng kể từ đó
nếu như được quay lại từ đầu anh sẽ yêu em nhiều hơn thế
nếu như có thể có được phép màu anh nguyện sẽ làm người thay thế
nếu như tồn tại 2 chữ nếu như thì mọi chuyện chắc đã khác
sẽ không phải có kẻ vô hồn ôm sẩu trút bỏ vào lời nhạc
1 năm rồi 2 năm , có chắc thời gian sẽ xoa dịu
đi hết những gì thuộc về quá khứ chính là những thứ mình ta chịu
vẫn 1 câu hỏi vẫn 1 khúc mắc :"mình xa nhau bao lâu rồi?"
và câu trả lời dẫu có hay không thì anh vẫn mang theo cả đời ...