Sáng xuân nay tôi ra thăm Hà Nội.
Như chiếc lá xa cành về cội người ơi.
Hồ Gươm đây gương mặt vẫn rạng ngời.
Nhặt cánh đào rơi luống bồi hồi trong dạ.
Như chim phiêu bạt phương trời, nay về giữa xuân thủ đô, đất trời gợi lên sắc thắm.
Gió xuân mơ màng đẩy đưa mấy cánh đào tươi, nắng xuân la đà rụng trên bờ vai mái tóc.
Dáng em buông dài má hồng... thắm nụ cười duyên.
Em ơi tôi đâu phải kẻ tình si cũng không phải là lãng tử mượn đóa đào kia để tương tư hình bóng.
Mà chỉ bâng khuâng với trái tim rung động khi lần đầu tiên hạnh ngộ với... hoa... đào.
Chỉ sắc hồng tươi và hương vị ngọt ngào.
Không kiêu sa, không mượt mà quyến rũ, sao tôi mơ màng ấp ủ bấy lâu nay.
Vượt đường dài nào ngại gió sương, nay được về đây giữa lòng Hà Nội.
Trời đất vào Xuân đào ơi đừng nở vội, để tôi được bồi hồi nhìn đài hoa hé nở...
Đi bên em giữa Hồ Gươm lộng gió, em có nghe chăng trời đất cũng đa tình.
Như thầm thương chuyện của đôi mình.
Anh trai miền Nam phải lòng cô gái Bắc bởi giọng nói ngọt ngào e ấp cánh đào tươi.
Tôi mơ màng dệt mộng vào mơ, kẻ Bắc người Nam đâu ngờ hạnh ngộ.
Hà Nội tôi yêu nâng niu từng con phố, gom góp vào lòng kỷ niệm mới vừa quen.
Hà Nội vào Xuân, hoa nở thơm đường em qua.
Gió lay lay vườn hoa trao tình, tình xuân lứa đôi mình.
Nhớ nghe em, nơi này - Hồ Gươm.
Chứng minh cho tình đôi lứa.
Cành đào kia anh ép vào tim.
Và hình bóng em đã khắc ghi vào trong tâm tư.
Mãi muôn đời giữ gìn, đào ơi cánh hoa chung tình, đào ơi cánh hoa chung tình.
Nâng nhẹ cành hoa thướt tha trong nắng mới. Hà Nội ơi mùa Xuân đang tới xin hãy cho tôi hưởng trọn phút giây này.
Mãnh hồn tôi đang đà được đong đầy.
Một tình yêu thơ ngây trong sáng và một cành đào vừa mới đơm bông.
Thương sao đôi má em hồng, thướt tha tà áo lòng không đổi lòng.
Lạnh lùng suốt cả mùa đông, Xuân này đào mới trổ bông trao tình.
Hà Nội ơi! Ba mươi sáu phố phường tôi chưa qua hết, nhưng tôi đã hiểu rồi nhân nghĩa dệt thành thơ.
Hà Nội bao giờ cũng lắm mộng mơ. Cô gái nhỏ bên hồ chờ đợi.
Mai về chốn Nam mang theo hình bóng ấy, và một cành đào vừa mới đơm bông.
Gửi lại em trời xuân hoa nắng, gửi cả tình tôi trong sâu lắng tâm hồn.
Tôi nghe trong dạ bồn chồn, nửa đi nửa ở lòng không muốn về.
Người ơi giữ trọn câu thề mùa hoa đào vẫn không hề phôi pha.