Bệnh rồi lại khỏi, khỏi rồi lại đau
Ngỡ thuộc về ta rồi, lại đánh mất đi
Những biến ảo khó lường không nắm được
Tan rồi hợp, hợp rồi lại tan
Thuộc về người rồi, lại cách ta thật xa
Những ân óan vấn vương quên sao được
Trông nhạn bay về nam, nghe kịch “Xuân Thu Phối”
Người xưa hát mà người nay rơi lệ
Ai mượn gió đông, kinh động mộng xuân
Yêu hận hát ca, phàm nhân thần tiên
Yêu rồi lại hận, hận rồi lại yêu
Ta muốn quên còn người muốn níu giữ
Những tình cảm rối rắm ấy cắt không đứt
Đến rồi lại đi, đi rồi lại đến
Ta là của ngưòi còn người là của ai?
Sao nuốt trôi nổi
Bát canh Mạnh Bà này đây!
Hồng hoa tỷ.
Lục hoa lang
Rèm trướng bằng nhánh mai, giuờng nằm là hoa hướng dương
Đặt trên giường chiếc gối thêu uyên ương
Còn đệm là hoa linh lăng trải khắp giường
Yêu rồi lại hận, hận rồi lại yêu
Ta muốn quên còn người muốn níu giữ
Những tình cảm rối rắm ấy cắt không đứt
Đến rồi lại đi, đi rồi lại đến
Ta là của ngưòi còn người là của ai?
Sao nuốt trôi nổi
Bát canh Mạnh Bà này đây!
Sao nuốt trôi nổi
Bát canh Mạnh Bà này đây!