Nhà bên bến sông, tưng bừng trống nhạc rền vang
Hàng xóm rộn ràng, ra đường chờ đón xe hoa
Đám cưới người ta, xót xa chuyện mình bấy lâu thương thầm
Mà chẳng nói thành câu bởi vì nghèo anh đâu dám trèo cao
Chợt tim nhói đau, nghe lòng đứt đoạn từng cơn
Người đã xa rồi, nơi này quạnh quẻ đơn côi
Tiễn bước người đi, mắt rung rung lệ tuổi thân bọt bèo
Giờ đã mất tình yêu để trọn đời sống kiếp cô liêu
Từ lâu ôm ấp bóng hình, em nào biết đâu, trời cao có thấu
Thấu cho nỗi lòng của người thầm yêu
Đắng cay trăm chiều, u buồn quạnh hiu
Khóc cho duyên phận, trào dâng nỗi niềm lên khóe mi
Người đi đôi đường cách ly
Trời gieo chi tình trên thế gian
Nặng mang khổ sầu tim nát tan.