Trong làn mưa bụi mênh mông chốn Giang Nam, ai chôn vò rượu ở quê nhà, lòng mong mỏi
Đợi ngày con gái gả chồng, cũng là khi đã tìm được lương duyên vừa ý, sẽ uống nó
Lá đào rơi rơi đẹp biết bao, hương hoa nồng nàn như vậy, qua bao mùa
Đôi mắt phúc hậu sáng ngời, một lòng nhìn ngắm bao lần hoa nở, vẫn đang đợi
Áo xanh phóng khoáng mấy phần phong hoa, khiến cho thanh mai nhớ thương
Những lời tâm tình dưới hoa, thật khó quên
Khi rượu nồng vào cổ họng, Hoa Điêu trùng điệp, liệu người nào có thể hiểu
Ta đột nhiên rơi lệ, mọi thứ thật tĩnh lặng, chẳng biết tại do đâu
Yêu hận ngày ấy, như làn khói bay đi, không còn hiểu rõ
Năm ấy, dung nhan của nàng tươi thắm
Khi rượu nồng vào cổ họng, Hoa Điêu trùng điệp, liệu người nào có thể hiểu
Ta đột nhiên rơi lệ, mọi thứ thật tĩnh lặng, chẳng biết tại do đâu
Chuyện đời quá phức tạp, hoa nở rồi tàn phai, xuân thu cứ luân chuyển không ngừng
Chỉ cầu thế sự như bản thân mong mỏi