Đôi mắt biết cười của em, khi cười rộ lên như chiếc cầu cong cong
Nhưng anh mãi không thể chạm tới được
Cảm giác khi em đến bên, rộn ràng như tiếng gió cười
Nỗi nhớ của anh như vị thuốc đắng, ngờ đâu lại khó chịu đến thế.
Từng giây từng phút.
Anh tìm chẳng thấy, anh với không tới,
Thứ mà em gọi là tương lai tươi sáng.
Anh chẳng cần gì hết, em có hiểu hay chăng?
Cứ ngỡ rằng giây phút này em sẽ hiểu được.
Anh chỉ biết điều bản thân đang tìm kiếm.
Là một tình yêu tuyệt đẹp.
Anh sẽ lại gần, sẽ cẩn thận ôm thật chặt.
Chẳng dám nói trong lòng chỉ có một chút nhớ nhung.
Chỉ hi vọng em có thể nhìn thấy.