Trăng bên hoàng hôn chiếu con quạ rét lạnh
Người đau lòng, thanh y cùng ngựa gầy vấn vương nơi nào.
Con thuyền mới, mầm ngó sen, chú cá nhỏ̉, mây lưu lại
Tiếng hát vượt qua vài c hộ nhân gia
Chim Hoàng Tước nhảy trên cành cây, giai nhân trên lầu các ngâm nga
Nàng đứng trước ánh hào quang từ đám mây.
Quạt giấy chưa ráo mực, hắn đã ở dưới cây cầu đá
Chợt thấy sóng mắt nàng, nháy mắt liền đỏ mặt
Con thuyền du đãng qua trái tim ai a
Bên bờ thược dược nở hoa.
Gió thổi bay trang sách, thổi đi tuyết nguyệt phong hoa
Rung động trong tim giờ phút này còn không nguyện a tố cáo hắn
Đôi uyên ương tâm tình trên chiếc ô giấy
Từng nói về bảng vàng lẫn trọng vọng, thêm trà mới.
Gió thổi lay ngọn nến hồng, thổi đau vết sẹo của ai
Hằn nói từng tiếc giấc mơ nhân duyên không phụ bảng vàng cũng chẳng phụ nàng
Duyên định ba đời văn kịch không nói dối
Làm sao đoán được một chiều hồn gió tuyết đuổi theo hoa sóng(*).
Khi dậy tiếng thành vơ, ̃hắn còn đang vẽ bức họa mới
Biết đâu lầu son đã sụp đổ
Tháp bạc ánh hồng quang, người phiêu tán như quạ bay
Nhưng lại nhớ rõ đêm đó, trăng tròn như tranh vẽ.
Hạ xuống một phách thước gỗ, lão khách kể chuyện nhấp miếng trà
Một đoạn tài tử giai nhân, hắn đỏ cả khóe mắt
Cây trượng dài bằng trúc trong tay, mười năm tìm kiếm nàng
Quay đầu lại xem năm tháng già nua.
Hắn quần áo tơi tả đi qua xuân thu đông hạ
Không dám đối mặt năm tháng thuở thiếu niên vừa chợt nhớ đến
Hắn còn vì nàng thắp ngọn hoa đăng kia
Nàng nói biển người mênh mông cũng không sợ.
Cả đời này lang bạt khắp chốn không vương vấn
Cả đời này tìm tìm kiếm kiếm tóc mai nhiễm trắng sương tuyết
Nước mắt như mưa mặc tiếng hát khản đặc
Nàng nói với hắn chưa bao giờ quên a
Đợi một khúc ca này ngừng, vài đóa hoa rơi.