Mông mông lung lung giữa căn phòng trống rỗng
Chẳng một ai xua tan nỗi mệt mỏi trong tim ta
Khép lại đôi mắt đã nặng trĩu
Không cho chính mình nhìn thấy bản thân rơi lệ
Vốn dĩ tư vị của tiếng khóc
Chính là mùi vị của nước mắt
Đã định trước một mình cô độc
Nên cũng chẳng cần sự an ủi của ai
------------------------------------------
Mông mông lung lung giữa căn phòng trống rỗng
Chẳng một ai xua tan nỗi mệt mỏi trong tim ta
Khép lại đôi mắt đã nặng trĩu
Không cho chính mình nhìn thấy bản thân rơi lệ
Vốn dĩ tư vị của tiếng khóc
Chính là mùi vị của nước mắt
Đã định trước một mình cô độc
Nên cũng chẳng cần sự an ủi của ai
--------------- Điệp khúc----------
Một lần yêu, một lần đau thương
Vận mệnh của ta đã hóa thành băng lạnh
Một lần yêu, một lần đau thương
Thói quen của ta là chiếc giường đơn độc
Một lần yêu, một lần đau thương
Thật ra ta cũng cần một bờ vai
Một lần yêu, một lần đau thương
Thiên đường của ta đã vắng bóng người
Một lần yêu, một lần đau thương
Thật ra ta cũng cần một bờ vai
Một lần yêu, một lần đau thương
Thiên đường của ta đã vắng bóng người