lời này là ta biên soạn theo lời gốc của Hà Hoa Khứ cùng một lời dịch khác của bạn Thiên Hạ Vô Tranh
Các bạn có thể hát theo nhạc! Có gì góp ý cho ta nha~ Đa tạ! (cơ mà đây là tâm ý của ta với Khuynh Càn a~ hihi)
Gươm đao kia vung lên đàn lặng câm
Muôn nơi thương đau giữa phồn hoa
Tinh binh nguy nan nơi xứ người xa lạ
Lụa ngày chia xa, in đầy máu tươi
Khóe mắt người sao vì ai kia thầm luyến lưu?
Phong lưu trêu hoa triệu tình nhân
Ai hay sa chân bởi hồng nhan
Vết thương kia tự hỏi cớ sao trên thân Người
Ngạc nhiên tư tâm tại thế trần kia
Vì tách trà thơm ngã thịnh thế yên hoa
Họa đồ giang sơn đỏ thắm
Sao sánh nổi vết chu sa trên trán Người
Nguyện từ bỏ cả trần thế
Tựa vì phút giây thấy Người tươi cười
Cành đào tươi thêm vì máu
Thầm nghĩ lệ rơi như mưa ngày ta tương phùng
Kiếm đao lịm tiếng phũ phàng
Lầu cửu kia phút chốc như mây tàn
Cung ai Vô Song phạm đào hoa
Ai gieo cho huynh quẻ tượng kia
Trời sinh vô khuyết không thể xóa mờ
Lòng người đổi thay theo làn gió kia
Với tiếng tỳ bà khởi lan từ nơi nao?
Trời cao thương hoa hơn tinh duyên
Trăng soi thiên nhai những ngày sau
Nhân duyên mong manh sao xót xa mối tơ lòng
Vì Người nên ta khuynh tẫn thế gian
Đúng với quẻ kia gieo Người trắc truân
Hồng trần gieo cơn lạnh giá
Cùng Người với bao tâm tư mộng bá vương
Một thời giang sơn dậy sóng
Vọng tiếng hí vang danh thành Bát Phương
Lạnh lùng uy phong hoàng đế
Đến cuối cùng lại mất một kiếp tình
Bước lên lầu cao chín tầng
Tự thưởng đêm lưu tinh giáng trần
Nhìn về xa xưa lại nhớ
Sợ hãi tháng năm kia vẫn im lìm
Thời giờ sao đi vội vã
Làm từng nhánh mây khô lại nở hoa
Mộng vàng trăng cao lầu ấy
Người vẫn chẳng đổi thay - tâm can của đế vương
Sánh vai cùng ngắm đất trời
Phủi tuyết hoa trên bờ vai Người
~Bạch Miêu Tử~