Tuyết trắng xóa lấp kín đường về
Còn mình tôi đi trên con đường
Chợt nhìn về vương quốc kia, như bị chia cách với màn đêm
Từng đợt gió tuyết xuyên vào con tim giá băng của tôi
Thế giới như đổi thay, bao khó khăn nhọc nhằn
Thận trọng tôi ơi, đừng để ai thấy,
Hãy thật xinh tươi hồn nhiên như hôm nao
Đừng kể ai nghe, đừng để ai biết giờ đây đã hết
Giờ ra đi, một mình ta, không còn gì mà để thương đau
Về tương lai, rồi bước đi, và nơi đấy ngăn cách thế gian
Xóa tan đi, muộn phiền đã qua rồi
Gió tuyết hãy tràn về, dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Và nơi đây cho bao diệu kỳ, nhỏ bé trong không gian
Và chẳng điều gì thay đổi tôi, vì chẳng có ai nơi đây
Dù thời gian qua, một mình đơn côi
Giờ đây là lúc vượt qua chính mình
Còn gì trong ta, giờ đây phải biến tự do
Giờ ra đi, một mình ta, mây trời cùng hòa vào trong tôi
Về tương lai, rồi bước đi, giọt nước mắt đã khô rồi
Đến nơi đây, ngày mới căng tràn
Gió tuyết hãy tràn về
Nơi này không gian cho ta khám phá biết bao điều hay
Tâm hồn tôi đang vụt bay đem đến những cơn lạnh giá quanh đây
Bay vào không gian như ngàn băng giá kết tinh ở đây
Tôi sẽ không quay trở lại, bỏ quên tuổi thơ năm tháng
Hãy bước đi, một mình ta, như ngày dài chờ bình minh lên
Về tương lai, và bước đi, cuộc sống đã xóa tan rồi
Đến nơi đây, một ngày mới trào dâng
Hãy đến đây băng giá, dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi