Ver 1:
Đã bao giờ em mở lại để nghe những bài nhạc cũ...
Chính anh đã viết đấy viết cho em viết từ mùa hạ đến mùa thu
Xác lá ủ rũ....đã không còn trên con đường mòn anh thường đi
Nhưng sao khoảng lặng anh cứ lặp lại cứ như nối tiếp 1 chu kì
Có phải anh khùng...phải...anh ngốc phải....anh tìm hình ảnh em
Anh đang lầm đường...phải....anh dại...phải...nhưng chưa từng thấy em
Không không không không...không phải thế chỉ là em lẫn đâu đó thôi
Có lẽ 1 ngày....anh sẽ lê lết để thấy con đường ở đó rồi...
Rồi..làm sao nữa hã...em vẫn có còn nơi đó không....
Nhịp điệu cuộc sống ko ngừng xô đẫy em trôi đến nơi đầy thất vọng...
Nhưng với anh thôi chẳng phải em...anh biết điều đó em đang trông
Mong chờ những thứ thực tế chứ chẳng phải anh với những lời nhạc thật trống rỗng
Yêu em....là lời nói...hành động....anh ko được chạnh lòng....
Với những cành hoa hay những món quà anh phải nhịn đói em biết ko
...Hỏi đã bao giờ....em suy nghĩ... về sự tự kỉ anh đang có
Và đã bao giờ....em đã phải bỏ phí....những sự ích kỉ em ban cho.....
Hook:
Đã bao giờ...em tự hỏi...liệu em có còn yêu anh không
Và đã bao giờ những sự thay đỗi của em chỉ là trong giấc mộng
Đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ
Đã bao giờ em biết nơi đây vẫn còn 1 người chờ bơ vơ
Đã bao giờ em thấy vui trên những trò đùa ko ước tính
Đã từng bao giờ em nhìn vào gương cảm thấy sợ hãi trước chính mình
Đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ
Đã bao giờ em thấy an toàn với những tính toán trong ngây thơ
Ver:
Với đôi bàn tay và trí óc làm nên nhân cách 1 con người
Hai tay em nắm lên 2 người khác còn lại bộ não em mĩm cười
Hôm nay là anh...mai người khác...để lại mãnh vụn em đi qua
Từng vệt máu khô làm nên thảm đỏ cho em bước đi trên con đường mà
Chính em...đã tái tạo lại những linh hồn tưỡng vứt đi
Sau đó lại vùi thêm 1 lần nữa sâu hơn gấp trăm lần...đau nhỉ
Chắc có lẽ em làm đúng...với những điều tạo hóa đã ban cho
Hoa hồng ko gai là hoa hồng nát đồng nghĩa với việc đem vứt bỏ..
Nhưng em à...em có biết....tính cách phụ thuộc vào tâm hồn.....
Còn em thì sao 2 chữ tâm hồn em đã lẳng lặng và đem chôn
Dưới những vết nhơ đó thật u ám ảm đạm bao phủ lên con người
Vẻ mặt lạnh cảm đó có phải em những khi em bật lên nụ cười
Đầy nét quyến rũ nhưng sâu độc giết chết hàng ngàn nụ cười khác
có 1 ai đó cất lên vài lời sâu tận bên trong cặp phỗi rát
Đó là anh...đó là anh...vẫn tìm em...vẫn tìm em
Nhưng là tìm lại con người lúc trước chứ ko phải em...ko phải em
Hook:
Đã bao giờ...em tự hỏi...liệu em có còn yêu anh không
Và đã bao giờ những sự thay đỗi của em chỉ là trong giấc mộng
Đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ
Đã bao giờ em biết nơi đây vẫn còn 1 người chờ bơ vơ
Đã bao giờ em thấy vui trên những trò đùa ko ước tính
Đã từng bao giờ em nhìn vào gương cảm thấy sợ hãi trước chính mình
Đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ...đã bao giờ
Đã bao giờ em thấy an toàn với những tính toán trong ngây thơ