Phác họa “Phượng xuyên mẫu đơn” trên nền gạch xanh tường trắng
Hoa hải đường nở rộ nơi phủ Tây, sắc tà dương như nhỏ máu
Kẻ tha hương nơi xa lặng lẽ ngâm nga
Ai ngửi ra hương hoa mai thoảng trong gió
Tuổi già rẽ lối, phải làm sao để trở về quê hương
Thời gian nơi chốn cũ vẫn ràng buộc nhớ thương chẳng đổi
Tơ hồng trong tay là mong mỏi của ai
Cũng là ai thu nhặt từng mảnh vụn kí ức
Quân tử hay tiểu nhân đều cẩn thận soi xét
Duyên đến rồi lại đi cớ sao ngập tràn ly thương
Nếu nhân sinh chỉ như một hồi mộng
Nửa đêm lại chuyển đường khiến ai ngậm ngùi khổ đau
Tỉnh mộng và u mê chỉ là thoáng giao nhau ngắn ngủi
Quá khứ cùng tương lai đan xen tựa như mộng hoàng lương
Chỉ khác rằng giờ có nàng bên ta
Mộng cũ mười năm đã xa, kiếp phù du đến chốn nào
Bên gối kết tóc trao duyên lại khó bên nhau đến già
Chẳng nghe ra lòng của người sao hay sự đời khó đoán
Sen hồng kia nở rộ thật ấm áp
Ai đang lắng nghe thị phi trong ca dao
Đầu ngón tay chảy trôi giọt mực dự báo sinh mạng
Phách hồn mờ nhạt bóng người xưa nở nụ cười yếu ớt
Kim đồng hồ quay nhanh theo thời không rối loạn
Liệu có ai nhìn lại tuổi xuân tươi thắm
Lòng người cùng quỷ thần, ai có thể thông tỏ rõ ràng
Nhân quả luân hồi sao thuận theo hoàng tuyền xa xăm
Nếu nhân sinh như một khúc hí an nhàn
Nửa đêm châm đèn cô độc bước qua cầu Nại Hà
Dù cho đêm dài đằng đẵng
Đã có nàng ở bên, ta liền thả lỏng chợp mắt