Ta là một giọt thủy mặc tình cờ rơi xuống thế gian
Tình cờ được vẽ thành cảnh sắc phương xa Thiên Cốc Vũ
Rơi xuống theo ánh trăng
Đậu lại trên một đóa hoa cúc bên sườn núi
Trong khoảnh khắc người xoay đi
Làm một nụ cười nhẹ nhàng trên môi người
Ta là một dòng nước mãi chưa bắn ra trên đầu ngón tay người
Ta là chiếc trâm phượng đã lâu chưa được cài trên tóc người
Ta là tên của người nhưng chẳng bao giờ được viết trong bức thư tình
Ta là vai diễn lặng lẽ xuất hiện trong cuốn sách số phận
Ta là một giọt thủy mặc tình cờ rơi xuống thế gian
Tình cờ được vẽ thành người khách qua đường sau nghìn cánh buồm ấy
Theo động tác người đạp ca
Dừng lại trên khu vườn nhỏ người đung đưa bàn đu
Trong đêm tuyết rơi đầy thành
Làm một nét vẽ nên bóng dáng trầm mặc của người
Ta là một dòng nước mãi chưa bắn ra trên đầu ngón tay người
Ta là chiếc trâm phượng đã lâu chưa được cài trên tóc người
Ta là tên của người nhưng chẳng bao giờ được viết trong bức thư tình
Ta là vai diễn lặng lẽ xuất hiện trong cuốn sách số phận
Ta dùng tâm linh hòa xướng
Âm sắc của một giọt thủy mặc
Dùng hết bằng trắc ngoài cõi luân hồi
Ta là giấc mộng của người giữa muôn ngàn sắc hoa
Ta là khói lửa người đưa lên sân khấu trong vở kịch
Ta là nếp nhăn trên tay áo người khi nhâm nhi hết một chén rượu
Ta là lối mòn ẩn hiện trên bờ ruộng nơi chân trời
Ta là một dòng nước mãi chưa bắn ra trên đầu ngón tay người
Ta là chiếc trâm phượng đã lâu chưa được cài trên tóc người
Ta là tên của người nhưng chẳng bao giờ được viết trong bức thư tình
Ta là vai diễn lặng lẽ xuất hiện trong cuốn sách số phận
Ta là một giọt thủy mặc tình cờ rơi xuống thế gian…