làm nghệ sĩ mấy năm
cát sê chỉ được có mấy trăm
thầy mẹ có xuống thăm
đóng cho con tiền nhà một năm
dù một tối mấy vai
cũng chỉ được bồi dưỡng gấp hai
chẳng cần biết đúng sai
chúng ta biết ăn gì ngày mai
thầy mẹ có thấu,ngày ngày chỉ cơm với rau
rồi từng đêm thâu diễn xong đi về
một chai rượu nấu
vài quả nem chua, gói mỳ
ngồi cạnh bên nhau uống cho vơi sầu
nhìn vào một nghệ sĩ mà biết được điều chi
phía sau ánh hào quang chúng tôi có những gì
có thể bạn nghĩ tôi là ngôi sao trên sân khấu thế nhưng những thứ như vậy có tồn tại được lâu
hết vai đi xuống,trở về với hiện thực
hát xong đi xuống,trở về bên bờ vực
khi tấm màn nhung đã khép rồi chỉ còn ta với đơn côi
tôi bán nụ cười cho thiên hạ
và tự đi mua tiếng khóc cho mình
tôi khóc cho một kiếp nhân sinh
và tôi cười trần gian bạc bẽo
tôi cười để biết mình tin vào ngày mai
tôi sẽ luôn ngẩng cao đầu mặc kệ bất kì ai
nên tôi không quan tâm những lời nói không lọt tai
bởi vì trước mắt tôi còn một chặng đường dài
và đời nghệ sĩ chúng ta
những ông hoàng bà chúa thướt tha
bỏ quần áo đó ra,chúng ta trông như một hồn ma
mà thật khó rứt ra,thế mới là nghệ sĩ chúng ta
ngẩng đầu cất tiếng ca,dẫu mai kia có phải lìa xa
thầy mẹ có thấu ngày ngày chỉ cơm với rau
rồi từng đêm thâu,diễn xong đi về
một chai rượu nấu,vài quả nem chua gói mỳ
ngồi cạnh bên nhau, uống cho vơi sầu