Xuân Phong Nhất Cố 春风一顾
( Một lần nhìn lại gió xuân )
Thể hiện: Hà Đồ 河图
Nhạc: Hà Đồ 河图
Lời: Finale
Dịch lời: Bạch Họa 白画
—
Công tử Mặc Ly Giả, là người đất Thiên Tuế. Trường Bình năm thứ hai mươi bảy, lúc thành Thiên Tuế đón xuân chàng nổi danh với nghề vẽ tranh khắp đế đô, lúc ấy mới mười hai tuổi. Năm chàng ba mươi hai tuổi, bút lực càng cao vẽ ra những bức tranh rất hiếm có, ngẫu nhiên mà vẽ, đều tàng vẽ vương công hiển quý, nhân xưng là tập vẽ Xuân Phong.
Sùng Ninh năm thứ tám, thành bị vây hãm, không còn công tử, tập vẽ Xuân Phong tuyệt thế (1). Thái Nghiệp năm thứ hai, Lâm Lang Hiên được phái xuất cung ở chỗ một người nhận được một bức tranh, xem thấy chính là bút tích của công tử, liền nói rằng thủ thành vì Vu Võ Đế. Trong bức tranh là nữ tử ở giữa mi có điểm chu sa thắm đỏ, nhan sắc đẹp như Diêu Quang Hoàng Hậu, Đế thấy mà thở dài, viết:”đem Xuân Phong khôi phục, cố nhân còn đâu?”. Để vui lòng Đế, các vương công nhất thời đều tranh tìm tập vẽ kia.
(1) ý muốn nói bị thất truyền, lưu lạc, không còn trên đời
–《 Thiên Tuế Thành Chí · Mặc Ly Truyện 》
Tập vẽ Xuân Phong ba trăm dặm lưu hỏa
Si mê ngắm nét mực vẽ phong cảnh như thế nào
Người đi qua trong rừng, bên tóc mai đen nhánh có cài một đóa hoa
Quay lại nhìn nói tình tứ.
Mười năm nhìn lại mắt thấy vương thành bị phá
Một điểm chu sa cuối cùng đẹp đến điêu tàn
Máu tươi đem đi tính toán
Bất quá lưu lại vài câu cố chấp.
Bôn tẩu ngàn dặm đến mà cười một tiếng
Không cần quan tâm lời người đời nói
Mấy chén Thanh La Phất có thể làm ta say
Trên lầu cung điện nằm một mình
Đáy mắt chói lọi ánh nến trong tay
Bóng tháp Cửu Long cao mà cô đơn
Từ lúc nhớ cố nhân mà không thể tan vỡ
Tuyết trong trời đất cũng lượn vòng.
Tàn hồng trên bàn, gió thổi mưa rơi
Một vò rượu Nguyện, mười năm lại trôi đi vô ích
Tháng ngày như thoi đưa, mặc phiêu bạt trong biển người
Con thuyền nhỏ xem khói sóng.
Sâu trong mộng đêm khuya, niệm nhân quả ngày xưa
Một thẻ mệnh phán nhân duyên sai lầm
Đề bút viết lại cân nhắc
Đầy tường một bức họa trong phòng trầm mặc.
Danh tự của người, ngồi trên vương tọa là ai
Quan chép dã sử vẫn còn ước đoán
Trong truyện xưa sớm bao phủ
Gió trên ngọn cỏ xanh.
Nâng tay áo bày ra tờ giấy cùng nghiên mực
Vẽ bức tranh trong rừng năm ấy
Sóng mắt người đằng sau bảy tầng lụa
Phong lưu nhìn về một người.
Ta cũng từng hai mươi năm trong rừng
Đổi lại một lần liếc mắt thấy hoa nở rụng.
—
chūn fēng huà juàn sān bǎi lǐ liú huǒ
kàn chī fēng guāng zěn me qù zhuó mò
nǐ lín jiān guò yā bìn zān huā yī duǒ
huí móu yǔ mò mò
zhuǎn tóu shí nián yǎn jiàn wáng chéng pò
zhū shā yī diǎn zhōng měi dào líng luò
xiān xuè qù chóu cuò
bù guò liú xià jǐ jù zhí zhe
qiān lǐ bēn fù yī xiào ér guò
bù guǎn bù gù shì rén shuō
jǐ bēi qīng luó fú néng zuì wǒ
shàng gōng lóu dú wò
yǎn dǐ guāng huī zhǎng zhōng zhú huǒ
jiǔ lóng tǎ gāo yǐng jì mò
yī lǚ gù rén sī bù jiào pò
tiān dì xuě yě pó suō
àn shàng cán hóng yǔ dǎ fēng chuī luò
yī tán yuàn jiǔ yòu shí nián cuō tuó
rì yuè rú suō rén hǎi lǐ rèn piāo bó
xiǎo zhōu kàn yān bō
yè shēn mèng shēn niàn xī rì yīn guǒ
mìng qiān yī zhī pī xià yīn yuán cuò
tí bǐ hái zhēn zhuó
mǎn bì huà xiàng yī shì chén mò
nǐ de míng zì shuí de wáng zuò
bài guān yě shǐ hái cāi duó
qián chén lǐ jiù shì zǎo yān mò
fēng zài qīng píng mò
xì fà wǎn xiù pù zhǐ yán mò
huà dé nà nián lín jiān guò
qī zhòng shā mù hòu nǐ yǎn bō
fēng liú zhī xiàng yī rén shuō
wǒ yě céng lín jiān guò èr shí nián
huàn yī yǎn huā kāi luò