Ánh lửa thê lương cháy sáng trong đêm công thành,khi trăng sắp lằng xuống phía dưới chân chân trời xa xôi.
Liếc mắt nhìn huynh cười như quỳnh hoa,chẳng mấy chốc đã héo tàn.
Gió mang huyết sắc xé rách lá cờ,ngọn đèn trên thành cuối cùng cùng cũng tắt.
Không dám nhìn đầu huynh treo trên cao,ánh mắt chứa đầy khinh miệt.
Thiêu con bướm thành tro,chém đút hết cành lá.
Bị thướng vốn đọng trong vành mắt,giờ giàn giụa chảy ra.
Máu tươi chảy dài trên phố,tiếng sát phạt bên tai không ngừng,
Trên vọng gác nghẹn ngào giữa trời mưa.
ĐK:Nhiều năm sau,sử sách vẫn còn ghi đêm nay.
Bậc thang đá dài,nhiễn tất cả sinh ly tử biệt.
Tai nghe dường như đã kết thúc,mắt thấy mọi thứ đều bị hủy diệt.
Ôn nhu đoạn tuyệt,lay động rồi rơi xuống.
Giật mình biết đã xa nhau,chính trong đêm trường úa màu.
Trước rạng sáng,gột sạch toàn bộ tồi nghiệt.
Có người thét tên huynh,đến khi khản giọng.
Nếu là linh hồn thì sau cảm nhận được,để lúc xuống hoàng tuyền ko quên đi.
Chẳng nhớ rõ lúc trăng thanh hay tròn khuyết,tôi ngắm hoa nở rồi hoa tàn.
Dần dần nhớ lai5 sướng vui cùng oán hận,mỗi thứ mỗi khác.
Giang sơn đã đổi họ,tôi còn ở đây canh đêm.
Chẳng nhớ điều gì đó theo tro tàn,phá kén hóa thành bươm bướm.
Là vận mệnh luân hồi,tựa ảo giác thân thuộc.
Lửa thiêu cháy trời,tinh tú không trung đều trút xuống.
Vó ngựa đạp trên lá vàng,tranh đấu khắp nơi không dứt.
Máu trộn cát bụi,giống như khoảnh khác tươi đẹp mãnh liệt kia.
ĐK;Ngày tháng ấy rất xa xăm,dù ngay trước mắt cũng không nhìn rõ.
Nhớ lại phút cuồi,tiếng gió vẫn lạnh thấu xương như trước.
Khí phách cùng tâm huyết,ta chôn vùi vốn đã chìm nghỉm trong màn đêm.
Thứ mất đi khiến ta băng lãnh,tiếp tục lên đên.
Còn nhớ ở trong thành,hết ngày ve kêu rồi lại đếm tuyết đầu mùa.
Trời mưa phun,trú dưới máy hiên,lần đầu tiên gặp gỡ.
Dùng câu nói vô cùng bình thản,che giấu đi lời xưa thế ước.
Xuân phong xanh biếc,thổi qua cành liễu,huynh cười ngây ngô.
Ngược chiều gió đền nơi hoang vu,không kịp từ biết.
Trước rạng sáng,quên đi mọi sự khiếp đảm.
Từ nay về sau,dùng hai mắt tôi,thay huynh ngắm thế gian.
Mây ngàn dặm,núi trùng diệp,ngày cuối ở thành không có đêm.
Nhớ mang máng lễ hội lúc xưa,ngắm trăng khuyết,trăng tròn ngoài cổng thành.
Thân ảnh bạch sách trong đêm như dòng nước mát lành.
Cho tôi vay ánh trăng một khắc thôi,để thấy huynh cho rõ.
Sau khi mất,hoa nở mang tuyết trắng,không héo tàn trong ánh trăng.