Hải Đường Tửu Mãn
(đầy rượu Hải Đường)
Nhạc/Biên khúc/Thể hiện: Hà Đồ
Lời/Văn án: Finale
Píngjìng de rìzi dōu xiāngxiàng
chéng mén suǒ bù zhù wǒ mùguāng
rìluò shí dìlǎotiānhuāng
chuánshuō měi dé xiàng mèng yīyàng
liúliánwàngfǎn hǎitáng jiǔ xiāng
èrshíyī wǎn mǎnle jiāxiāng
dàn méiyǒu nǎ yī wǎn jiǔ
nénggòu zhào jiàn wǒ de gūniáng
tā yīrújìwǎng hái děng zài yuǎnfāng
yīshang dānbó méimù qīngliè
zhàn jǐnle yuèguāng
yīshēng tài duǎn měi yīcì rìluò dōu yuǎn wàng
yuè quē yòu mǎn yān huáhǎi gāi fān qǐ bōlàng
qiāng guǎn yōuyōu miányánzhe jǐ qiān lǐ de chóuchàng
bié shūzhuāng chéng qīngniǎo lái rùmèng wǒ de gūniáng
huáng shā mángmáng máile húyáng
shuòfēng lǐ shuí liǎng bìn cāngcāng
suǒyǒu céng xǔguò de yuàn
zuìhòu dōu diāolíng chéng huāngliáng
cánpò zhàn qí zhùlì shǒu wàng
chéng zhì diéluò zuìhòu yī zhāng
zhǐ shèng shǒuzhōng zhè wǎn jiǔ
néng bùnéng zhào jiàn tā de múyàng
tā yīrújìwǎng hái děng zài yuǎnfāng
yīshang dānbó méimù qīngliè
zhàn jǐnle yuèguāng
yīshēng tài duǎn měi yīcì rìluò dōu yuǎn wàng
yuè quē yòu mǎn yān huáhǎi gāi fān qǐ bōlàng
qiāng guǎn yōuyōu miányánzhe jǐ qiān lǐ de chóuchàng
bié shūzhuāng chéng qīngniǎo lái rùmèng wǒ de gūniáng
zhàngǔ léi pò dà qí dào xuè jìntòu chángqiāng
tiějiǎ cì chuān yáoyuǎn dì hǎitáng jiǔ liútǎng
yǐn xià yíwàng wǒ zhōngyú zǒu duìle fāngxiàng
yè mángmáng qiáo nà tóu shuí zhǎngdēng bǎ wǒ zhào liàng
mò wàng ya gūniáng
qī yuè shísì jiē tā yīguān huán xiāng
Tháng ngày tĩnh lặng đều tương tự
Cổng thành chẳng khóa nổi ánh mắt ta
Khi ánh dương tàn, đất già trời đổi
Truyền thuyết mỹ lệ tựa giấc mộng
Lưu luyến quên lối về vì hương rượu Hải Đường
Hai mươi mốt bát đầy chốn quê nhà
Chỉ không có bất cứ bát rượu nào
Có thể chiếu rọi bóng dáng người con gái của ta
Nàng trước sau như một vẫn đợi ở nơi xa
Xiêm áo mỏng manh, mắt my thanh lạnh
Chiếm trọn ánh trăng
Một đời quá ngắn ngủi, mỗi khi mặt trời lặn đều vọng nhìn xa xăm
Trăng khuyết lại đầy, biển Yên Hoa lật trở thành sóng vỗ
Sáo Khương rầu rĩ mấy ngàn dặm xa xôi dài dằng dặc
Đừng điểm trang, cưỡi chú chim xanh tới nhập giấc mộng thôi, cô gái của ta
Cát vàng mênh mông chôn vùi gốc Hồ Dương
Trong gió Bấc, ai tóc mái bạc phơ?
Tất cả nguyện vọng từng hứa hẹn
Cuối cùng đều tàn tạ đến thê lương
Cờ chiến tàn phá, canh gác đứng lặng
Thành chí từng trang rơi rụng, sau cùng một chương còn đó
Chỉ còn lại bát rượu trong tay
Có thể nào chiếu thấy bóng dáng nàng?
Nàng trước sau như một vẫn đợi ở nơi xa
Xiêm áo mỏng manh, mắt my thanh lạnh
Chiếm trọn ánh trăng
Một đời thật ngắn ngủi, mỗi khi mặt trời lặn đều vọng nhìn xa xăm
Trăng khuyết lại đầy, biển Yên Hoa lật trở thành sóng vỗ
Sáo Khương rầu rĩ mấy ngàn dặm xa xôi dài dằng dặc
Đừng điểm trang, cưỡi chú chim xanh tới nhập giấc mộng thôi, cô gái của ta
Trống trận gióng lên, đánh ngã đại kỳ, máu tẩm ướt trường thương
Áo giáp đâm xuyên, rượu Hải Đường xa xôi cứ chảy
Uống hoài mà quên mất ta đã đi đúng hướng rồi
Đêm mênh mang, bên đầu cầu, ngọn đèn trong tay ai đem ta chiếu rọi?
Đừng quên nhé cô gái,
Ngày mười bốn tháng bảy, đón người mũ giáp hồi hương