Con đường đêm nay tấp nập người qua lại
mà em vẫn đứng lặng, chẳng biết đi về đâu...
vòng tay ôm chặt và những lời yêu tha thiết của anh,
tựa như đoạn kết 1 chuyện phim, từng cảnh, tùng cảnh một phân ly
để nỗi đau tận đáy lòng em thổn thức không ngừng...
đêm đêm chợt bừng tỉnh trong giấc mơ trống rỗng
mất anh - mất cả dũng khí - cuộc sống của em vô nghĩa...
ai còn nhớ ngày chia tay ấy, trời đã đổ cơn mưa...
đã hẹn ước, rằng không bao giờ từ bỏ
ngốc đến chẳng thể giữ lại chút gì
chỉ còn lại 1 nỗi cô đơn cho riêng mình, mà không cách nào thay đổi
dù có sớm biết kết cuộc chăng nữa,
có lẽ em vẫn sẽ chọn cùng anh đi con đường định mệnh này
rõ ràng biết tình yêu vốn sẽ chẳng công bằng
chỉ có thể nhìn người mới vui đùa bên cảnh cũ
còn mỗi riêng em giữ lại nỗi đau thương tột cùng...
kiếp này có lẽ vẫn sẽ lại chẳng có 2 từ "có lẽ"
biết khi nào mới thoát khỏi nỗi dày vò này
em đã đánh mất chính mình, mà em nào đâu muốn...