Ngồi nhìn chiếc lá rụng rơi theo cội nguồn.
Lá rơi... lá rơi...
Rồi khi anh đến dịu êm trong cuộc đời.
Nhớ thêm... nhớ thêm...
Giờ đây sao trống vắng, nhớ anh em buồn.
Buồn? Vì ai?
Vì sao tôi bỗng thấy nỗi cô đơn trong lòng.
Ai? Vì ai?
Những lúc gặp nhau, anh đâu nào có biết.
Có những hờn ghen nhỏ nhoi.
Tiếc nuối làm chi yêu thương và dĩ vãng.
Thà rằng anh nói tiếng chia tay.
Thà đừng biết đến để em không buồn đau.
Thà đừng biết đến làm chi
Trống vắng chiều nay dâng trong lòng em.
Tình em còn đây, còn trong nồng say.
Và em ngồi đây chờ ai, đợi ai?