ver 1 :
sợ 1 ngày a đi e chẳng còn đủ sức để bc típ
và rùi bất lực , nỗi sợ trong đêm e sợ hơi thở niềm tin dứt nhịp
qá khứ đó e đã từng đau , xin gửi trả lại cho ng tình trước
e sợ vô tình đánh mất đi a trong ~ cơn ghen chẳng bình tĩnh đc
e có thể đánh mất mọi thứ để jữ a lại cho rin e thui
dù bc đường kia sẽ lắm chông gai nhưng e cấm a ko đc rẽ lối
z câu nói : IU THƯƠNG A như ngày đầu tiên ... ta gặp gỡ
dù e chẳng bik mối tình hiện tại sẽ đi zề đâu zì qá mập mờ
e sợ cơn jó mang a đi mất , sợ a đi mãi chẳng zề lại đây
sợ lời bàn tán làm a đắn đo , nhưng e sẽ tin a chẳng fải z
e lo sợ danh từ " KHOẢNG CÁCH " , zì nếu 1 ngày a mún ra đi
e chỉ bik im lặng làm theo nhưng ng đâu bik chân e ngã quỵ
đôi lúc bật khóc , zì e sợ , sợ họ lại kéo ... a zề bên
sợ lý trí a qên lối xưa xóa đi mối tình như chưa hề đến
e sợ danh fận ... mình ko đủ đưa ra lời cấm ... a rời xa
sợ bản thân lại thật ngốz mãi đặt tên a ... vào lời ca
mún jữ a lại cho rin e thui , trả lời e đi fải chăng đìu khó ?
đừng mãi im lặng bỏ mặc mình e , hãy cố gắng như a từng hỉu họ
e bik mình là ng đến sau thì chẳng bao h = ng đến trước
nỗi đau chấp vá tận đáy tim e , chắc chẳng bao h a đếm đc
thứ e cần là sự qan tâm , ngay lúc này ng có hỉu chăng ???
e chẳng cần ai khác ngoài a chẳng cần cơn mưa trong buổi chìu nắng
bàn tay ấm áp , chỉ cần a , như z vs e ... là qá đủ
chỉ cần như z là đủ hp , đừng rơi vội vã như chiếc lá thu
ver 2 :
nếu như là sự thật e xin hiện tại đừng là jấc mơ
dù chỉ 1 h thiếu vắng đi a thì ♥ e đã thấy rất nhớ
nhìu lận e jận zì sự zô tâm mún bun tất cả mọi sự cố gắng
tình iu đó , nền tảng hp , hay chỉ là trò thách đố chăng ???
bỏ ngoài tai ngàn lời dàn fa e tìm đến a 1 cách khờ dại
ng đừng qan tâm ở trong qá khứ ,dù e đã từng ngóng đợi chờ ai
e tin mình ... sẽ làm đc , nắm chặt tay cùng nhau bc qa
tình iu trao a ... sẽ là mãi mãi chẳng ai có thể ... cướp đc cả
jả sử ngày mai vô tình a qên sự xuất hiện của e trong trí nhớ
đừng vôi bỏ qa từng mảnh ký ức , vì đã 1 thời a nhói khi chờ
jật mình tình jấc bên lòng ngực trái cảm thấy đau thắt zì 1 jấc mơ
đừng vôi thốt ra " A MÚN CHIA TAY " , dù chỉ là mơ nhưng e rất sợ
sợ đôi chân a thấy mệt mỏi , sợ a để lại e trên đường đi
sợ tách caffe mỗi tối nhâm nhi , bỗng nhiên trở nên mất dần hương vị
và e sợ cành cây uyên ương bỗng nhiên úa màu chẳng còn xanh lá
đến bao h thì mới hiểu tình cảm của e : NGUYỄN ANH KHOA