Theo thời gian những hạt mưa như nặng thêm.
Xóa hết thương yêu mặn nồng ngày nào giữa chúng ta.
Đưa bàn tay cố kìm nén những cảm xúc.
Vùi mình vào đêm đen em chẳng tìm thấy lối ra.
Sau lưng là tiếng nói yêu em,chẳng rời xa em.
Trước mắt em điều đấy,nó dối trá,rồi người vội quên mau?
Bài ca em viết sẽ không trọn vẹn đâu anh.
Anh yêu một ai thật rồi mãi chẳng là em đâu.
Vậy thì người cứ bước đi xa nơi này.
Ánh bình minh sẽ không còn nơi đây.
Bước đi xa nơi này.
Những lời yêu sẽ không còn nơi đây.
Phải tự đứng lên mà thôi,che nhẹ đi những niềm đau và nỗi buồn.
Xung quanh anh giờ đây cô đơn mình anh ôm giấc mơ.
Nhìn anh bước ra đi xa dần *4