dừng lại đi em ở nơi không hạnh phúc
dẹp nụ cười đầy giã tạo anh biết thực chất em ngã gục
trên bàn tay của người đó...đôi vai của người đó
và giờ em mất hết tất cả thì cũng hai chữ là người đó
đừng cố gắng gọi kĩ niệm khi 1 người cố lặng im
đừng giải thích thêm gì nữa hãy cứ giữ lấy 1 nỗi niềm
rồi lẵng quên đi...tại sao nỗi đâu em lại nhớ
trong khi trước mắt em là hi vọng và rồi kết quả anh lại chờ
ừ...anh khờ lắm là khi chọn con đường không lối thoát
anh cũng sợ lắm nhiều khi con đường này dần bị bào mòn
do tâm thần kẻ chờ đợi
rồi cứ tới rồi lại lui
đứng không yên..ngồi không vững
không còn thấy mới nhưng lại vui
vì cảm giác không trùng lập vói ai mà dựa trên nhiều lần