#Khói và đây là tháng 2 của anh,
Anh đã đợi em quá lâu rồi, anh cũng đã cố tìm lại em
Nhưng nổ lực của anh dường như đều tan vào cát bụi
Đôi lúc anh cũng muốn tan đi theo nó...Tan đi, và tan đi...
Em à...a vẫn còn iêu em...
1st Verse:
Anh vẫn là anh, vẫn yêu em như lúc đầu
sau tất cả những mùa anh từng qua
Anh chỉ là không muốn gọi em là "người yêu cũ"
Người ta vẫn nói rằng anh "làm quá"
Anh không còn trẻ con đâu em ơi!
Những gì em đang làm thậm chí anh không còn màng tới
Anh đâu vụn vỡ như cách anh vẫn thường nói
Bởi sau cùng thì việc mất em cũng "thường thôi"
Em thấy đó, a sống lệ thuộc vào cảm xúc
Phải buông tay em là điều ko thể chấp nhận
Em thấy đó, là vì tột cùng của hạnh phúc
Không phải bên em, mà là đỗ lỗi cho số phận
Hạnh phúc "là kỷ niệm mà anh từng có
Là những gì mà anh từng cho
Là những thứ mà em từ bỏ..."
Ừ! em đừng lo,
Anh đã đủ can đảm để có thể đối diện với sự thật
Anh vẫn phải thừa nhận sau tất cả a vẫn iêu em nhất
Anh đã đủ can đảm để có thể đối diện với sự thật
Anh vẫn phải thừa nhận là "anh đã k còn muốn iêu em..."
Vì anh không thể cứ ôm mãi nỗi buồn và
Vì anh biết cuộc đời nào đâu như ý muốn
Vì anh không thể ích kỷ như thế mãi
Anh yêu em anh sẽ yêu những gì xót lại
Trong khoảnh khắc ta ko còn thuộc về nhau
Ngoài kỷ niệm thì cũng còn lại gì đâu
Bởi vậy, anh tự gọi mình là gì em biết chứ?
"Gặm nhấm kỷ niệm"...em iêu à, anh đã tha thứ cho em :)
2nd Verse:
Anh nhớ, cái cách ta từng hòa vào nhau
Anh nhớ, cái hôn lên trán em lần đầu
"Anh nhớ" là cụm từ tả nỗi đau cào cấu
Từ khi, mất em thì cảm giác này chẵng lẫn vào đâu
Thật tình cờ em nhỉ, sau cùng thì a nghĩ
Hạnh phúc, với anh là thứ gì đó quá xa xỉ
Em ngã vào lòng ai khác, có để ý cảm giác của anh
Nó cũng giống như cách mưa vụn vỡ đợi chờ 1 chút thương xót từ anh (em hiểu được gì ko?)
Bằng cách nào đó, a chẵng giải thích nỗi
Vì sao anh iêu em đến thế a cũng mặc kệ thôi
Với anh tất cả mọi thứ bây giờ đều là ảo giác
Ngoại trừ em ra a đâu thể iêu thêm người nào khác
Không! Anh đâu còn là kẻ tình sy
Như chưa bao giờ bắt đầu, như chưa bao giờ kết thúc
Không! Anh không còn là chính anh vì
Anh đã quên em chỉ trong ít phút.
Nhưng quanh quẩn vẫn là tự anh đấu tranh với chính mình thôi
Tại sao vậy em, a đã làm mọi cách vẫn không quên em nỗi
Thật buồn cười, câu chuyện a dệt là hư cấu
Bởi vì rõ ràng em và họ cũng như nhau
Nhưng quanh quẩn vẫn là tự anh đấu tranh với chính mình thôi
Tại sao vậy em, a đã làm mọi cách vẫn không quên em nỗi
Thật buồn cười khi đã nhiều lần hứa không viết về em
Nhưng có làm được đâu, a đã phơi nỗi buồn cho quá nhiều người xem