Đang chờ đợi một câu lệnh hô vang lên từ ai
Rồi mới chợt nhớ hít thở lấy tự do của chính mình
Từ lúc nào đã dần quen với cách sống này?
Nên tin hay không tin vào điều gì
Thực ra đã được người khác quyết định từ lâu
Người nhẫn nhịn nhưng không hề chấp nhận
Lịch sử là bài ca của kẻ chiến thắng
Chí ít chúng ta còn những câu chuyện truyền kì
Ai nói kẻ chiến bại không thể trường tồn?
Nắm đấm chỉ khiến kẻ khác cúi đầu
Niềm tin lại có thể giúp bạn ngẩng cao đầu
Ngẩng cao đầu để xem, để yêu, để theo đuổi giấc mơ trong tim mình
Đến cuối kiếp người, người là ai, từng sống như thế nào
Họ nói ra sao, muốn nói gì cứ mặc họ thôi
Sinh mệnh như cơn gió thổi ngang qua trái tim ai?
Rồi cái tên mà người muốn người khác nhớ đến ấy, sẽ là gì?
Trong thời đại này, người và tôi chỉ là phù du
Mới ngày nào, tôi và người vẫn còn trẻ dại
Mà hôm nay, đôi vai đã trở nên nặng nề đến thế này
Một bài ca, chỉ là các âm ngân vang nhẹ nhàng
Hay có thể, giúp ai đó nhìn thấy cả vũ trụ bao la
Tất cả đều tùy vào người, muốn nghe được cái gì mà thôi
Trăng sao vốn quen với trầm mặc
Ánh sáng mỏng manh khó soi rọi đến từng ngõ ngách
Chỉ mong đủ để thắp sáng đôi mắt người
Chiến trường sẽ chẳng bỏ qua người và tôi
Cho đến khi con người đánh thức chính mình
Đến khi không còn mong, không còn cầu, không còn chờ đợi vị anh hùng tướng quân nào nữa
Đến cuối kiếp người, người là ai, từng sống như thế nào
Họ nói ra sao, muốn nói gì cứ mặc họ thôi
Sinh mệnh như cơn gió thổi ngang qua trái tim ai?
Rồi cái tên mà người muốn người khác nhớ đến ấy, sẽ là gì?
Bầu trời chờ mong cánh chim lớn tung bay
Người dân chờ đợi anh hùng
Chúng ta lưu lạc nghìn năm mà vẫn cam chịu chờ đợi
Đánh mất đất đai, đánh mất bầu trời
Tự hỏi điều gì mới là điều chúng ta không thể đánh mất
Từ khắc này cho đến vĩnh hằng
Người là ai? Muốn sống thế nào?
Vì sao vẫn còn hỏi vì sao?
Sinh mệnh như cơn gió
Trong gió ai đang hỏi tôi
Danh tiếng người muốn để lại, liệu sẽ là gì?
Điêu người tin tưởng là gì? Điều người theo đuổi là gì?
Thì đó chính là người!