Xuân khắp nơi
phủ kín vườn phù dung
Nắm tay thẹn thùng, mỉm cười vén lên rèm
Muốn lây hoa so với kiều nhan của người
có chỗ nào mà chẳng đáng yêu!
Non sông vắng lặng, nhớ nhung xa xôi
Âm thầm đổi lấy thời gian trôi
Lưu luyến hồng nhan
nhưng trần thế còn vướng bận
Trách hoa không hiểu được lời người
Nguyện như cánh én bầu bạn nơi xà cao
Gối đơn chiếc, thật khó ngủ thay
Đưa ý không lời, tình man mác
Bi thương lẫn vui mừng
Kiếp phù du trong một giấc chiêm bao
Source: http://rabbitpig.wordpress.com/