Tân Cổ Như Loài Hoa Ấy
[Phụng Hoàng]:
Ngã ba sông chia ba dòng nước
Bông lục bình bỡ ngỡ chọn dòng…trôi
Hành trang mang theo là màu hoa tím
Lục bình cũng muốn chọn cho mình một hướng
Nhưng chỉ ngại dòng, trong, đục, rủi, may
Bến chợ Gò Quao
Đợi chuyến đò ngang, thương tâm sự lục bình
Nay đó, mai đây như đời nghệ sĩ
Sáng ngọn tối vàm, vừa nở vừa trôi.
[Vọng cổ]:
1.
Về thăm quê anh bên dòng sông Cái Lớn
Nhìn lục bình trôi giữa ba ngã… sông… chiều
Đa cảm làm chi tâm sự Thúy Kiều
Thấy lục bình trôi, chợt thấy lòng se lại
Nghĩ phận mình cũng rày đó mai đây
Sân khấu đèn màu khóc mướn thương vay
Thầm ước mơ một bến đời trọn vẹn
Đến quê anh rồi nửa sợ, nửa lo
Biết mẹ cha anh có thương dâu đào hát...
2.
Lục bình ngoài sông ngập ngừng tìm lối rẽ
Em đến quê anh nghe trong dạ lo nhiều
Đẹp lắm anh ơi những tình cảm ban đầu
Nhưng tình đẹp khác chi loài hoa ấy
Hoa sớm tàn ai giữ được mà mong?
[Lý con Sáo]:
Nước dâng đầy lòng đau rẽ đôi
Thương phận hoa vừa nở, vừa trôi
Đò cập bờ, em không dám sang
Tím màu hoa, hay tím trong lòng em...
[Lối]
Xuồng tách bến em vẫn còn đứng lặng
Biết anh buồn sẽ hỏi tại vì sao?
Bến sông xưa, người đợi bắc nhịp cầu
Nhưng tình đẹp trớ trêu là khoảng cách
[Vọng cổ]:
5.
Em biết rồi đây anh sẽ ôm nỗi đau trông đợi
Nghe gió lùa mái hiên mà tưởng bước...em...về
[Phụng Hoàng]
Đừng trách chi.. khi em đi, mà không nói một lời
Kiếp cầm ca đã nặng nợ dâu tằm
Nở tím làm chi, bông lục bình trên sông lạnh
Tâm sự buồn, giấu sau bức màn nhung
Lắng tiếng đàn khua, nỉ non cung bậc
Không ai phụ ai, nhưng lại đôi đường
Để tình đôi ta theo năm tháng đoạn trường
Bông lục bình như đời người, nghệ sĩ tha phương
Gò Quao ơi! Nơi ấy tôi thương
Ba ngã sông chiều, tím một dòng trôi
6.
Em quay về kiếp cầm ca phiêu bạt
Chợ Gò Quao bến nước vẫn xôn xao
Chỉ có em nhìn về phía dòng sông
Gửi tâm sự vào loài hoa dại
Chiều rớt nắng mặt sông bàn bạc
Em rớt từng bước nhỏ trở về quê
Gò Quao như người thân vừa mới chia xa
Để lòng nghe nhớ nghe thương trăm chiều
Nhớ đến em anh hãy ngắm dòng sông
Nơi có lục bình trôi vô định
Anh ơi em đã đi rồi, như loài hoa ấy vừa trôi vừa buồn...