Gió sương hao mòn ngạo cốt, cõi trần vừa trải một mùa xuân
Cát vàng vùi lấp bao phần công lao
Ngày trước một tiếng tiêu điệu cổ, một mình lẻ bóng
Hoàng hôn chần chừ chưa chịu lặn trời Tây
Tàn thành xếp chồng lưỡi mác, tuổi trẻ không màng yêu hận
Kỵ binh tung hoành, năm tháng tặng ta vết sẹo dài
Kích gãy chìm trong cát, giơ roi đoạn cõi trần, chẳng qua lưỡi đao vẫn lạnh lẽo
Xương trắng dày đặc, chỉ vì hai chữ trung trinh lưu vào sử sách
Đại mạc khói lửa từng trận, đem trường phong làm lưỡi dao
Ta nhấc bút mực một lượt, lại nhuốm hai dòng tình cảm
Trấn thủ biên cương phía bắc, mong hồng nhạn chẳng nguyện
Mang giùm ta chữ cách xa lấp đầy trang giấy, hỏi mấy câu là thật?
Tàn thành xếp chồng lưỡi mác, tuổi trẻ không màng yêu hận
Kỵ binh tung hoành, năm tháng tặng ta vết sẹo dài
Kích gãy chìm trong cát, giơ roi đoạn cõi trần, chẳng qua lưỡi đao vẫn lạnh lẽo
Xương trắng dày đặc, chỉ vì hai chữ trung trinh lưu vào sử sách
Đại mạc khói lửa từng trận, đem trường phong làm lưỡi dao
Ta nhấc bút mực một lượt, lại nhuốm hai dòng tình cảm
Trấn thủ biên cương phía bắc, mong hồng nhạn chẳng nguyện
Mang giùm ta chữ cách xa lấp đầy trang giấy, hỏi mấy câu là thật?
Cành khô rơi đầy cổng thành, thời gian loang lổ kiếp phù sinh
Chữ nghĩa trên vai quá nặng nề, muốn xoay người mà không được.
Đầu bút trộm giấu bảy phần không nỡ, in sâu ba phần quyết tuyệt.
Cầm tù trong chữ "Bề tôi"
Nhạn mang thư nàng về thành, rằng ai si ngốc đợi chờ.
Lời thư thưa thớt như khuyên như trách, nói sinh tử chẳng chia lìa
Nét bút quen thuộc thiêu đốt lòng ta, đâu cần phong nguyệt làm nền.
Bằng lòng cùng ta quay lưng, một đường thủ hộ non sông.