Sài Gòn tội lắm những đêm một mình,
Ngồi ở rất cao chênh vênh nhìn xuống kia,
Đèn đường nhòe đi nước mắt của đêm.
Nhìn lại mình bao vết xước quá sâu,
Hạnh phúc nơi đây không dám chạm vào,
Rồi lại khóc như một đứa trẻ, bị bỏ rơi.
Sài Gòn hay tôi đã tự khiến tôi mang một thói quen,
Nhìn yêu thương như giấc mơ hờ hững.
Đừng làm cho tôi quên đi cảm giác chiếc hôn thơ ngây đầu tiên,
Vùng ký ức xa xưa giống như bụi đường,
Nào phủ kín hết bao nhiêu yêu thương của ngày thơ ấu.
Sài Gòn ơi ôm tôi đi hay tôi sẽ rơi trong tay của Người.
Tôi muốn thu mình vào không trung, tựa như cảm giác được yêu hết mình.
Cám ơn nỗi đau này, vì chính nó tôi mới nhận thấy, tôi còn biết yêu.
Sài Gòn giờ hiếm những chiếc hôn thật sâu, chẳng mấy ai muốn ôm thật lâu
Người ta quen thức giấc bên ai đó chẳng biết tên.
Sài Gòn cần lắm những tiếng yêu từ cơn đau, từ những gian nan không dễ dàng
Sài Gòn ơi, là mây thôi, đừng yêu hững hờ.