"ver1:
như cơn giông kia lớn mấy cũng tàn
nắng mai lại lên cho đêm đông tàn
vắp ngã để ta biết cách đứng lên
có ánh sáng nào đang lẻ loi sau khu rừng tối
em ơi quẹt đi nước mắt đứng lên
anh ơi mỏi mệt thì hãy cố quên
đời cho ta miệng kia để ta luôn tươi cười
trời cho ta đôi chân băng qua hết kiếp con người.
ngày nắng hay ngày mưa, vị đắng hay vị chua
ta hăm hở lao vào đời cho cuộc đấu không biết thắng hay thia
nơi đôi chân ta qua trải hoa hồng và gai
đôi chân non nớt cứ bước nhiều lúc không nghĩ tới đúng hay sai
và 12 năm sách vở, còn lại khuôn mặt thẫn thờ
còn ta còn nỗi ngỡ ngàng như tỉnh giác chưa dứt con mơ
ta chợt ngước mắt lên nhìn trời xanh
trời rộng và dài có chú chim nho nhỏ không truồng đôi cánh mỏng manh
để rồi nhận ra là ta phải vui với những ê chề
và trăm nẻo kia nơi đâu cũng chừa cho ta một lỗi đi về
ta sẽ nhớ ta đã ngã ra sao
đứng dậy thế nào ta ghi lại cuộc hành trình ta bước lên đỉnh cao
em khóc ngưỡng của trường thi
cứ khóc cứ buồn tiếp đi
chỉ cần khi vươn người dậy em sẽ thấy đời muôn vàn lối đi
ta chỉ được sống một lần
thanh xuân cũng chỉ một lần
sống cho ra sống, sống cho ra chất
cho gai góc hoa cho bụi dưới gót...chân
như cơn giông kia lớn mấy cũng tàn
nắng mai lại lên cho đêm đông tàn
vắp ngã để ta biết cách đứng lên
có ánh sáng nào đang lẻ loi sau khu rừng tối
em ơi quẹt đi nước mắt đứng lên
anh ơi mỏi mệt thì hãy cố quên
đời cho ta miệng kia để ta luôn tươi cười
trời cho ta đôi chân băng qua hết kiếp con người
ver2:
trời ban cho ta nụ cười tươi
trời cho ta đôi chân để đi
trời ban cho ta đôi lần vấp ngã
để dứng lên và đi xa hơn
trời ban cho ta những lời ca
để ta hát vang trên con đừng xa
và ban cho ta những nỗi đau
để ta băng qua, để ta vững bước thêm những ngày sau
trời ban cho ta nụ cười tươi
trời cho ta đôi chân để đi
trời ban cho ta đôi lần vấp ngã
để dứng lên và đi xa hơn
trời ban cho ta những lời ca
để ta hát vang trên con đừng xa
và ban cho ta những nỗi đau
để ta băng qua, để ta vững bước thêm những ngày sau
và ban cho ta những nỗi đau
để ta băng qua, để ta vững bước thêm những ngày sau
như cơn giông kia lớn mấy cũng tàn
nắng mai lại lên cho đêm đông tàn
vắp ngã để ta biết cách đứng lên
có ánh sáng nào đang lẻ loi sau khu rừng tối
em ơi quẹt đi nước mắt đứng lên
anh ơi mỏi mệt thì hãy cố quên
đời cho ta miệng kia để ta luôn tươi cười
trời cho ta đôi chân băng qua hết kiếp con người"