Thế gian nhiều sự rắc rối
Sống chết cũng thật mệt mỏi trống vắng
có thể bay cao tới đây, xa thế nào mới là hừng sáng
Trong ảo cảnh đau đớn niết bàn trùng sinh cũng tốt
Một khi ánh đèn sáng rực rỡ, ta sẽ chờ đợi cái ôm chằm của nàng
Hãy để ta cùng say xưa với thanh kiếm ấy
Còn vai ly nữa thôi
Dư vị của nổi đau
Bi thương không thể nói ra
Nước mắt tuôn rơi
Đâu có sao đâu
Hãy cứ để trận mưa lớn gột rửa vết thương trong kí ức
Để ta không còn phải bận tâm
Phiêu bạt chân trời góc biển
Mặc cho thời gian nhuộm trắng mái tóc nàng
Năm tháng chém thương cuộc đời ta
Thần thoại kiếm xuất bao
Máu đang tuôn chảy
Đóa hoa khẽ nở